**********
Tả Lãng trở tay kéo Tử Vi lên, bảo vệ sau lưng.
Dứt mưa tên, những người trộm ngựa kia đã không thấy tăm hơi.
Tả Lãng đánh giá Tử Vi: "Vừa rồi nhờ có cô, cũng coi như cô cứu ta một mạng! Ngươi vẫn trượng nghĩa như thế.
Có điều y phục của cô đều bẩn rồi!"
Tử Vi cười hì hì: "Vậy người đền cho ta đi! Ta chỉ cảm thấy, mặc dù ngựa quan trọng, nhưng không quan trọng bằng mạng.
Ta là người rất luyến tiếc mạng sống."
Tả Lãng cười: Cô nói đúng.
Có vẻ những tên trộm ngựa kia đã sớm lên kế hoạch rồi! Có người trộm, có người nhận, còn có người cản.
Đi thôi, trước tiên thế này đã, yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra xem là ai trộm bảo mã của ta!"
Hắn vỗ bùn đất trên người, quay đầu ngựa lại, đưa tay về phía Tử Vi: "Đi theo ta đi, ta tặng cô một con bảo mã "
Tử Vi vui vẻ đồng ý, phi người lên ngựa của Tả Lãng: "Đến nhà ngươi à?" Tử Vi hỏi.
"Đúng vậy." Bờ môi Tả Lãng rất mỏng, miệng cũng không lớn, khóe miệng dài nhỏ, hơi hơi nhếch lên, nhìn nghiêm túc nhưng lại chứa ý cười.
Ngũ quan không ưa nhìn, nhưng nhìn tổng thể lại rất thuận mắt, nốt ruồi ở đuôi lông mày và chóp mũi khiến mặt hắn làm cho người ta gặp qua thì sẽ không quên được.
Tử Vi hơi khẩn trương, lập tức chỉnh lại mũ màn trưởng siết trong tay đã biến hình rồi đội lên đầu.
Vành mũ cọ vào mũi Tả Lãng, hắn cười cười: "Cô lấy chồng rồi à?"
Tử Vi nói: "Đúng vậy."
Tả Lãng hơi híp mắt nhỏ lại: "Cô có quan hệ gì với hoàng đế trước của Đại Hưng Lê Hiên, còn có hoàng đế hiện tại Nhiếp Lăng Hàn?"
Tử Vi nghe hắn nói như vậy, trong lòng giật mình, vừa định nhảy xuống ngựa thì bị hắn giơ tay đè xuống ngựa.
"Hôm đó, ta nghe người kia tự xưng là trầm, hắn là Nhiếp Lăng Hàn.
Mà hai người cô giúp chạy trốn là người của Lê Hiền.
Tên cô là Tử Vi." Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói, giống như là đang giải thích với Tử Vi, lại như đang nói một mình.
Tử Vi không trả lời hắn, hỏi lại hắn: "Vì sao ngươi lại đi lục địa Bắc Hoang? Còn hiểu biết Đại Hưng như thế?"
"Ta nói rồi, ta làm ăn về ngựa." Tuấn mã của Tả Lãng màu đen anh tuấn cao lớn, toàn thân bóng loáng.
"Ngươi bán bảo mã cho ai? Nhiếp Lăng Hàn hay là Lê Hiền?"
"Ai trả giá cả cao thì bản cho người đó." Tả Lãng nói.
Tử Vi biết hắn không nói thật.
Nàng cũng không sợ hắn đi đến chỗ Nhiếp Lăng Hàn mật báo.
Nhiếp Lăng Hàn không giam được nàng.
Đây là điểm khác biệt giữa hắn và Lê Hiên, Lê Hiên có thể giam được nàng là bởi vì chính nàng không muốn đi.
Chỉ cần Nhiếp Lăng Hàn không giết nàng, cho dù bắt được nàng, nàng vẫn có cách chạy trốn.
Bây giờ nỗi lo lắng duy nhất của nàng là con trai.
Còn Lê Hiền, Tử Vi tin tưởng hắn còn sống, nàng tin tưởng hắn sẽ trở về.
"Ngươi đoán rất đúng, ta chính là Tử Vi." Tử Vi thành thật trả lời.
Nàng không muốn nói láo, nàng tin tưởng Tả Lãng đã biết nàng là ai.
Hôm đó, Tả Lãng đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
Tả Lãng nói: "Vì sao cô lại đến lục địa Triều Vân?"
Tử Vi nói: "Đương nhiên là chạy trốn"
Tả Lãng cười ha ha: "Cô nắm chắc nhé!" Hắn đột nhiên tăng tốc, bảo mã tung vó, chạy nhanh như gió.
Qua hội chùa núi Hương hối hả, lại đi về phía trước nửa canh giờ, đi vào một trang viên.
Trời tháng hai, nơi này lại một mảnh phồn hoa.
Khắp nơi nở một loại hoa nhìn như hoa hướng dương, hoa màu trắng, cuống hoa màu đỏ, ra quả lại giống nho rừng màu tím.
Từng cây thực vật khoe màu đua sắc.
Ven đường, trước nhà, sau phòng, khe rãnh, khắp nơi đều mọc loại thực vật này.
Tả Lãng thấy Tử Vi vẫn đang ngó nhìn thì bèn xuống ngựa: "Loại thực vật này tên là cỏ tiêu, thời kỳ nở hoa của nó rất dài, nở từ bây giờ đến tận tháng mười một, ăn quả của nó sẽ trở nên thông minh.
Hơn nữa chỉ có ở trang viên Cảnh Sơn."
Tử Vi hái một chùm trái cây màu tím nhạt ăn thử, hương vị rất chua, giống như là vị quả mận.
Chua đến nỗi Tử Vi không mở mắt ra được, ném quả còn lại vào người Tả Lãng: "Ngươi gạt ta! Khó ăn quá!"
Tả Lãng cười ha ha: "Cô không nghĩ thử xem, đây là thực vật sinh trưởng ở ven đường, nếu như ăn ngon còn có thể ở đây sao? Với trí thông minh của cô, ăn bao nhiêu quả của cỏ tiêu đoán chừng cũng vô dụng."
Tử Vi biết mình bị Tả Lãng trêu chọc, có điều nàng rất thích núi đồi đầy ắp hoa và quả này.
Làm cho lòng người trở nên mềm mại.
Khi sắp đến cửa lớn Tử Vi nói: "Tả Lãng, ta không muốn gặp người nhà ngươi, ta chỉ muốn đi chọn ngựa."
Tả Lãng gật đầu: "Hiểu rồi."
Tả Lãng dẫn nàng đi vào một cái sân nhỏ, bên trong cũng là một sân cỏ tiêu.
"Cô nghỉ ngơi ở đây trước đi, ta sai người chuẩn bị đồ ăn, ăn cơm xong ta dẫn cô đi chọn bảo mã."
Tử Vi đồng ý.
Một lát sau có nha đầu bày đồ ăn phong phú lên, Tử Vi nhìn cả bàn đồ ăn đầy ắp thì chỉ muốn cười, bàn đồ ăn này vô cùng tinh xảo, giống như là bàn tiệc vậy, nhưng đĩa rất nhỏ, đĩa xấp xỉ đĩa của Đại Hưng.
Nàng nhìn thấy trong một cái đĩa màu trắng đặt một bông hoa cúc rất lớn, nhị hoa màu vàng, cánh hoa màu trắng, cực kì đẹp đẽ.
Tử Vi hỏi nha đầu hầu hạ bên cạnh: "Đây là hoa cúc sao?"
Nha đầu nói: "Không phải, đây là cỏ huân hoa, loài cỏ này mọc vào buổi sáng, buổi tối sẽ tàn, nhưng mùi hương thơm ngát, tốt cho não, công tử chúng ta cố ý dặn dò làm."
Tử Vi hừ một tiếng: "Hắn mới cần tốt cho não ấy!" Nàng cầm lấy đũa gắp cỏ huân hoa rồi nếm thử, quả thật mùi thơm ngát khắp miệng.
Bàn đồ ăn này có rất ít thịt, thanh đạm ngon miệng, Tử Vi ăn rất vui vẻ.
Dùng xong bữa ăn, Tử Vi vẫn luôn đứng trong sân chờ Tả Lãng.
Qua tận một canh giờ, Tả Lãng mới vội vàng chạy tới.
Hắn thay một bộ trường sam màu xanh nhạt, đầu đội trầm quan bạch ngọc, thân thể như ngọc, phong thái sáng sủa.
Vóc dáng hắn không cao lắm, bởi vì chân dài nên cũng có vẻ thẳng tắp.
Hắn nói với Tử Vi: "Phụ thân có một ít chuyện cần bàn giao nên tới chậm.
Đi thôi, chúng ta đi chọn ngựa, vừa hay hai ngày nữa phải vào trong vương cung cống nạp ngựa, ta cũng muốn đi chọn một chút."
Tử Vi nghe xong vội hỏi: "Đi vương cung cống ngựa? Vương cung nào?"
Tả Lãng nói: "Đương nhiên là vương cung của nước Triều Vân.
Phần lớn bảo mã của trang viên Cảnh Sơn đều là đào tạo cho vương cung, hàng năm phải vào cổng cho vương cung."
Tử Vi mừng rỡ trong lòng: "Đi Phồn thành à?"
"Đúng vậy."
Tử Vi nói: "Công chúa nước Triều Vân tên là Hoa Nhan đúng không?"
Tả Lãng nhìn nàng: "Đúng vậy, cô biết công chúa à?"
Tử Vi gật đầu: "Không biết.
Nhưng ta biết một nữ nhân cũng tên Hoa Nhan, không biết có phải nàng ấy hay không.
Tả Lãng, mấy ngày nữa đi vương cung có thể dẫn ta theo hay không?"
Tả Lãng nhìn nàng: "Cô tránh họa mới đến lục địa Triều Vân, ta cho rằng cô đừng đi loạn thì tốt hơn, đặc biệt là vương cung, bọn họ chú ý đến động tĩnh của mỗi lục địa, mỗi quốc gia, nói không chừng trong vương cung có người quen biết cô thì sao? Ngộ nhỡ công chúa quen biết cô, nàng ấy biết cô là đào phạm, bắt cô thì làm sao đây?" Tử Vi lườm hắn một cái: "Ai sẽ quen biết ta?"
Tả Lãng cười cười: "Cô có biết, Tử Vi đã là truyền thuyết dân gian, ngay cả lục địa Triều Vân cũng biết.
Nói đi, cô mạo hiểm đi vương cung để làm gì?"
Tử Vi nói: "Ta chỉ hiếu kỳ muốn xem vương cung nước Triều Vân trông như thế nào."
Tả Lãng liếc nàng một cái sâu xa rồi nói: "Được thôi.
Cô chuẩn bị một chút đi, khi đi ta sẽ dẫn theo cô, ta đã sắp xếp người đi đón thị nữ của cô, trong khoảng thời gian này cô cứ ở lại đây đi, trang viên Cảnh Sơn an toàn hơn bên ngoài."
Nhìn thấy ánh