Nhưng không như ý nguyện của Tử Vi.
Nàng nhắm mắt đứng ở đó.
“Pùm! Pùm! Pùm!”
Bên tai vang đến mấy tiếng động định tại nhức óc.
Nàng mở mắt ra, thấy thanh kiếm của Lê Hiền chặn lấy thanh đó của tên áo đen, kiếm của Tả Lãng đâm vào lưng hắn, thanh kiếm dài của Hàn Chi Đào và Trương Dương cũng đỡ thanh đao chém tới của tên áo đen.
Tử Vi bật cười, mặt nàng bị rách chảy máu, nhưng nàng lại cười.
Những tên áo đen còn lại nháy mắt đã không thấy đâu, giống như khi đến không chút dấu vết.
Lê Hiên không hề đuổi theo.
Hắn buông Hoa Nhan xuống, đi đến trước mặt Tử Vi, đôi mắt đen nháy đó nhìn Tử Vi đầy nghi hoặc: “Ngươi rốt cuộc là ai? Là ai phải người đến? Phong thừa tướng hay Tuyết gia? Ngươi có mục đích gì?”
“Mục đích?” Tử Vi đột nhiên rơi lệ.
Tử Vi vội vàng bịt chặt miệng, cố gắng để bản thân không khóc ra tiếng.
Hoa Nhan bên cạnh Lê Hiên đột nhiên đâm kiếm đến: “Yêu nữ, người đeo bám Lê đại ca suốt là muốn làm gì?”
Hình như chân Hoa Nhan bị thương, đi lại rất khó khăn.
Tử Vi theo bản năng mà lấy kiếm Thu Thủy đỡ lấy, Hoa Nhan không né tránh, bóng đen lóe lên trước cơn gió, vai nàng thật sự bị đâm một cái, như thể nghe thấy một âm thanh nứt vỡ, Lê Hiện đã ôm lấy Hoa Nhan đến chỗ cách nàng vài bước.
Tử Vi ngã xuống bậc thềm màu trắng, lại lăn thêm mấy bậc.
Lê Hiên tự mình kiểm tra cho Hoa Nhan từ trên xuống dưới, nhìn Tử Vi giọng nói đanh thép: "Ngươi có biết khiến công chúa bị thương là tội gì không! Ta đã nói, nếu còn lần sau nhất định không nương tay!”
Hắn từ từ nhặt thanh kiếm Thương Long của mình lên.
Hàn Chi Đào ở bên cạnh vội quỳ xuống: “Chủ tử, nàng ta, nàng ta, ban nãy cứu người một mạng!”
Khi Tử Vi lăn xuống, phi tiêu trên lưng đâm càng sâu, nàng nhìn thấy hai bóng người chồng lên nhau, cố gắng ngẩng đầu lên.
Tử Vi chầm chậm giơ một cánh tay, Lê Hiến lạnh lùng nhìn nàng.
Hai tay của Tử Vi vòng ra sau lưng, nàng giữ chặt nửa lưỡi dao nhỏ trên người.
Máu chảy xuống giữa các ngón tay.
Nàng nghiến răng dùng toàn bộ sức lực rút con dao ra.
Máu tươi nhanh chóng tụ lại trên đầu con dao, rơi xuống, Tử Vi vứt con dao đẫm máu xuống mặt đất.
Mọi người ở đó chết lặng.
Tả Lãng lại thở dài một tiếng.
Khóe mắt Hàn Chi Đào mờ mịt, hắn mấy lần định đi đến, nhưng bị Trương Dương giữ chặt lại.
Đáy mắt Lê Hiền càng thêm lạnh lùng.
Tử Vi lại nhìn Hoa Nhan, giọng nói dịu dàng: “Ta có bám theo chàng hay không, người biết rất rõ.
Thực ra người không cần nhằm vào ta, mà nên nói cho ta sự thật.
Nếu vậy, ta mong công chúa có thể vui vẻ."
Cả người nàng vẫn còn run rẩy, nàng biết bản thân mình sắp không chống cự được nữa rồi, cuối cùng nàng nhìn Lê Hiên một cái: “Xin lỗi, ta nhận nhầm người rồi.
Ngài và phu quân ta trông rất giống nhau, ta nóng lòng tìm chàng ấy nên nhận nhầm ngài thành chàng ấy.”
Tử Vi quay người, chậm rãi đi đến chỗ con ngựa của mình.
Tả Lãng định thần lại, lập tức đi lên trước đỡ Tử Vi.
Tử Vi đẩy hắn ra, quay người lên ngựa, phi nước đại mà đi.
Tử Vi chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ gặp lại nhau như vậy, càng không thể nghĩ họ sẽ chia tay như thế.
Yêu là gì, cảm xúc của mỗi người là khác nhau.
Vì thế, Lê Hiên, có phải chàng sẽ mãi mãi lãng quên thiếp?
Khi con ngựa đang chạy, Tử Vi nhớ lại những lời Vu Dung đã nói từ lâu: tình yêu hạnh phúc không phải là được là mất, mà là tự nhiên và thoải mái.
Tình cảm mà phải cố gắng mới có được, đều không vui vẻ như ta hằng mong đợi.
Lê Hiên nhìn chằm chằm vào bóng dáng ngày càng xa của Tử Vi, một nỗi đau nhói lên trong tim hắn, như thể hắn bị đâm một đạo rất sâu.
Đôi mắt điên cuồng của nữ nhân đó, quen thuộc như thế, như thể đã từng gặp ở đâu đó, nó khiến nơi đáy tim hắn cảm thấy kỳ lạ.
Khoảng thời gian này, hắn cho rằng mình đã chai sạn, sẽ không có nữ nhân nào khiến hắn rung động.
So với tình yêu, hắn càng tin vào lợi ích nhiều hơn, quan hệ của hai người có cũng lợi ích, mới