Nàng ngồi dậy, tay chân vẫn bị trói.
Có điều dây buộc khá lỏng, nàng có thể chuyển động nhãn Mị Ảnh trên tay.
Một nam nhân thân hình cao lớn ngồi đưa lưng về phía nàng, hắn ngồi bên lò sưởi, đang uống rượu.
Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu nhìn nàng.
Đây là một nam nhân có ngoại hình anh tuấn, lông mày đen như mực, đôi mắt sâu thẳm. Hắn nhìn nàng, quan sát Tuyết Yên từ trên xuống dưới, như chợt ngây ra: “Ngươi đã tỉnh rồi à?” Giọng hản trâm-ấm ôn hòa.
Tuyết Yên nhìn thấy ánh mắt của hắn có một giây dịu dàng như nước.
Ngón tay Tuyết Yên đặt trên Mị Ảnh, có thể chuyển động chốt mở bất cứ lúc nào.
“Ngươi là ai? Sao lại bắt ta tới đây?” Hắn cầm miếng thịt bò sau lưng để bên cạnh Tuyết Yên: “Ngươi đói không, ăn chút gì đi.” “Sao ngươi lại trói ta! Thả ta ra, ta muốn về nhài” “Ngươi ăn trước mới có sức về nhà chứ!” Hắn chậm rãi đi lên trước.
Tuyết Yên nhắm Mị Ảnh trong tay về phía hắn, nam nhân chợt lách người, nắm chặt tay Tuyết Yên.
Tuyết Yên cười khổ, mình đúng là học nghệ không tỉnh.
Hãn nắm tay nàng, xoay xoay Mị Ảnh trên tay nàng, lấy ra, quan sát cẩn thận, chậm rãi nhếch môi lên.
“Rất tốt, không hổ là nữ nhân của Lê Hiên, món đồ phòng thân cho nữ nhân này đúng là không tệ, sao ta không nghĩ tới nhỉ?” Hắn nói rồi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vẻ mặt giận dữ! “Sao ta lại không nghĩ tới! Nếu ta chuẩn bị đồ phòng thân cho nàng, nàng đã không phải chết!” Hắn quảng Tuyết Yên xuống đất, vung tay lên, bát đĩa trên bàn đổ hết xuống đất.
Tuyết Yên kinh hãi, ôm chặt bản thân co vào một góc.
“Ta, ta sẽ không làm hại ngươi, ngươi đừng sợ.” Đôi mắt hắn vằn máu, lại dịu giọng nói với Tuyết Yên.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Có phải ngươi bị bệnh gì không?” Tuyết Yên nhìn thấy sắc mặt của hắn nổi lên màu đỏ kỳ lạ.
“Ta là Trương Húc, Tiểu Ngư đi rồi, nhảy xuống dòng sông đó. Ngay cả thi thể ta cũng không tìm được. Ta không tin nàng ấy đã chết rồi, ta không tin!” Trương Húc, quận chủ thành của Loan thành, là phản quân, vừa bị Lê Hiên thu phục.
Chuyện của Trương Húc, nàng có nghe Lê Hiên và Điền’Minh nói qua; hắn làm phản bởi vì thê tử của hán bị quận chủ thành cũ cưỡng gian, Trương Húc giết quận chủ thành cũ và trở thành phản quân.
“Tiểu Ngư là thê tử của ngươi sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy, là thê tử của ta. Mắt ngươi rất giống nàng ấy, ta cho ngươi xem chân dung của nàng ấy: Nam nhân mở tủ bên cạnh ra, lấy ra một quyển họa trục ố vàng, run tay mở ra, đưa cho Tuyết Yên.
“Đây là bức tranh ta tìm họa sĩ vẽ cho nàng khi chúng ta vừa mới thành thân.” Tuyết Yên nhìn thấy một nữ tử mặc bộ xanh nước, dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, đúng là nét mặt khá giống mình.
“Ngươi bắt ta tới bởi vì ta giống nàng ấy sao? Thế nhưng ta đã có phu quân rồi.” Tuyết Yên lẳng lặng nói.
“Ta bắt ngươi không phải là vì dung mạo của ngươi giống nàng, ta cũng mới quen ngươi thôi.
Hôm nay ta đến Phù thành, vốn định ám sát An vương.” Tuyết Yên sững người: “Ngươi muốn ám sát An vương?” “Phải. Khi ta chuẩn bị ra tay, trong lòng hắn ôm một nữ nhân, không phải ngươi. Về sau ta phát hiện ra ngươi. Ngươi rất giống người vợ đã mất của ta, ngươi bỏ chạy hắn cũng không đuổi theo ngươi. Hắn không yêu ngươi. Hắn sao có thể không yêu ngươi được?” Tuyết Yên thấy ảm đạm: “Hắn đã có người trong lòng rồi” “Vậy ngươi còn muốn đi theo hắn không? Ngươi rời khỏi hán đi, ta dẫn ngươi đi đến nơi người khác không tìm thấy, sẽ không có ai làm tổn thương ngươi nữa.” Hán dịu giọng nói với Tuyết Yên.
“Ta, ta không phải thê tử Tiểu Ngư của ngươi. Ta không sẽ rời khỏi hắn, mặc dù hắn không yêu ta, nhưng ta yêu hắn” Tuyết Yên nhẹ nói. Nàng rất sợ lại kích thích hán.
Ánh mát của hắn không phải là ánh mát của người bình thường.
Hắn ngắm nhìn nàng, đột nhiên tức giận, cầm thịt bò nhét vào trong miệng Tuyết Yên: “Mau ăn đi! Ăn hết những thứ này đi! Chẳng phải nàng thích ăn thịt bò nhất sao!” Tuyết Yên né tránh, nhưng vẫn bị hắn nhét thịt bò đầy miệng.
“Ngươi là đồ điên!” Tuyết Yên bị rách môi, máu chảy ra.
Hản thấy nàng chảy máu, trong nháy mắt dừng lại, khuôn mặt lại khôi phục vẻ bình