“Phu nhân, gia sai người tới đưa bữa sáng.” Thúy Hồng nhìn thấy Tuyết Yên, cười nói.
“À, phu nhân ăn rồi mà.” Thúy Hồng ngẩn ra.
“Hầu hạ ta rửa mặt đã” Tuyết Yên nhìn nàng một cái.
“Phu nhân như này không tốt lắm đâu.” Rốt cuộc Thúy Hồng không nhịn được.
“Gia biết không thấy phu nhân đâu thì sắp phát điên lên, thật ra gia đối xử với phu nhân rất tốt.
Làm nữ nhân, phu nhân còn muốn như thế nào?” “Ừm, đúng là hơi ngốc. Ta coi hản trở thành phu quân của mình. Nhưng ta không thể làm được như bọn họ. Ta không thể cùng hưởng một nam nhân với người khác, ta trao chân tình của bản thân, cũng hi vọng hắn chỉ đối xử tốt với mình ta” “Phu nhân như vậy sẽ thiệt lắm. Người của thế gia nào mà chẳng tam thê tứ thiếp?” Thúy Hồng kinh ngạc nhìn Tuyết Yên.
“Ngươi nói nam nhân có thể đồng thời yêu rất nhiều nữ nhân? Vì sao nữ nhân lại không được chứ?” Tuyết Yên không cam lòng.
Thúy Hồng đang chải tóc cho Tuyết Yên, lược bỗng rơi bộp xuống đất.
Tuyết Yên cúi người nhặt lên đưa ra đằng sau.
Tóc nàng bị chải hơi đau: “Ngươi chậm chút đi, sao hôm nay chải mạnh vậy.” Mùi đàn hương thoang thoảng ngay bên cạnh, Tuyết Yên bỗng nhiên quay lại, Lê Hiên đứng sau lưng nàng, đang chải tóc cho nàng.
“Tại sao lại là chàng!” Tuyết Yên lạnh mặt.
“Nam nhân cũng sẽ không yêu mấy nữ nhân cùng lúc. Làm hoàng tử, hôn nhân không phải do mình quyết định. Thậm chí, cũng không dám yêu ai, bởi vì yêu sai người thì sẽ hại nàng ấy” Lê Hiên trầm giọng nói.
“Ví dụ như Nhan Hương à?” Tuyết Yên quay đầu hỏi hắn.
“Đừng nhúc nhích, vết thương của nàng sao rồi?” Lê Hiên không trả lời.
“Không chết được.” “Đã ăn bữa sáng được đưa đến chưa?” “A hoàn ăn rồi.” “Nàng! Đó là do ta tự làm đấy!” Lê Hiên đen mặt.
Thúy Hồng le lưỡi đi ra ngoài.
“Bên ngoài có tuyết rơi” Lê Hiên cài trâm lên đầu nàng.
“Ta không mùi” “Nàng không thể nói chuyện tử tế với bản vương àI” “Không thể. Ta đâu muốn nói chuyện với chàng.” “Nàng như con nhím vậy.”Lê Hiên đột nhiên ôm nàng, đặt nhẹ nàng lên ghế.
“Bọn họ lên núi đi săn rồi, hôm nay bản vương ở bên nàng được không, chỉ ở bên nàng thôi.” “Nàng ta đâu?” Tuyết Yên ngẩng đầu hỏi hản.
“Cũng đi theo.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt vẫn còn lửa giận.
Hản nâng mặt nàng lên, hôn xuống. Nàng giấy giụa: “Chàng có nhiều nữ nhân lắm mà, chàng đi †ìm bọn họ đi!” Nàng bị hắn ôm thô bạo, hắn tách hai chân nàng ra, tạo thành tư thế xấu hổ, đặt hai bên đùi hắn.
Nàng hoảng sợ mở to mắt, lại rơi vào ánh mắt ngang ngược của hắn.
“Tuyết Yên, nàng luôn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta. Nàng khiến ta muốn ngừng mà không được, lại cố ý xa lánh ta! Nàng đang lạt mềm buộc chặt đúng không? Có đúng không!” Đáy mắt Lê Hiên âm u rối bời.
“Rõ ràng là chàng, rõ rằng là chàng…” Không đợi Tuyết Yên nhìn rõ vẻ âm ú trong mắt hắn, hắn đã hôn lên cổ nàng.
Không còn dịu dàng và trìu mến như vừa rồi, chỉ có mút hôn như phát tiết, tay hắn đẩy áo nàng ra, sờ vào da thịt nàng.
Đầu ngón tay có kén mỏng, da thịt của nàng trầm luân trong sức mạnh đó.
Nàng thích hắn. Nàng run rẩy bất chấp ôm lấy cổ hắn.
“Lê Hiên, chàng thích ta không?” Nàng nỉ non hỏi.
Lê Hiên hôn môi nàng sâu hơn.
“Ta cảm thấy chàng có chút thích ta, nhưng vì sao chàng không muốn để ta thích chàng?” Tuyết Yên không cam tâm.
Cơn giận của hán nặng hơn, hắn làm nhục nàng như trừng phạt.
Trái tim Tuyết Yên dần trở nên mềm mại.
“Ta chỉ không muốn tham lam những thứ không thuộc về ta. Những gì vui vẻ vốn rất ngắn ngủi đúng không.” Giọng Lê Hiên trầm giọng nói.
Quối cùng hán ngẩng đầu lên từ người nàng.
“Sợ mất đi nên không muốn có sao?” Tuyết Yên vuốt ve sống mũi cao thẳng của hắn.
Lê Hiên cúi đầu nhìn nàng chăm chú, nếu có một ngày hắn giết cả nhà nàng, giết phụ thân của nàng, nàng có còn đối xử với hắn như vậy không? Dù sao nàng cũng là con gái của Tuyết Văn Hạo.
Cuộc quyết đấu giữa hắn và Ninh vương chẳng mấy chốc sẽ bất đầu.
Như vậy có phải niềm vui nàng cho hắn đều là lừa mình dối người hay không? Nhưng hắn vẫn không kìm được muốn tới tìm nàng. Thậm chí làm phật ý Nhan Hương, bảo.
nàng ấy đi theo đám thuộc hạ đi săn.
Lê Hiên buông nàng ra: “Ngày mai giao thừa rồi, ngày đầu tháng giêng chúng ta sẽ về Vân thành.” “Nhanh vậy sao?” “Chuyện trong Vân thành quá nhiều, bản vương không thể ở bên ngoài quá lâu. Đi thôi, chúng ta ra ngoài mua ít đồ dùng Tết.” Tuyết Yên lập tức đứng dậy: “Nhìn giấy dán cửa ta cắt này.” Tuyết Yên đưa giấy dán cửa màu đỏ cho.
Lê Hiên nhìn.
“Sao nàng làm nhiều như thế, tính cách