Một luồng ánh tên màu bạc trắng bay trên không trung, đảo mắt trong cuồng phong bạo tuyết đã không thấy tung tích đâu.
Tuyết Yên nhìn thấy có bảy người đến, trong đó có tên thọt, thư sinh mặt trắng Bạch Khởi và đại hán mặt đen La Cường lúc đuổi bắt nàng. Tuyết Yên không biết bốn người còn lại, nhưng có vẻ là người giang hồ, chiêu nào cũng tàn nhãn trí mạng! Mấy người Lê Hiên cũng là cao thủ hàng đầu, Điền Minh ra sức vung trường kiếm như cầu vồng, không biết là bông tuyết hay là kiếm hoa.
Thích khách cũng ngay lập tức nhận ra An vương, chiêu nào cũng nhắm vào Lê Hiên.
“Các người là ai, ai phái các ngươi đến ám sát bản vương?” Lê Hiên trầm giọng hỏi.
Gố Phàm nhân cơ hội bản tên vào không trung.
Một vòng khói đặc màu xám hòa vào không trung.
“Hắn là Trương thọt!” Tuyết Yên chỉ vào người thọt.
Ba tên thích khách bao vây Lê Hiên.
“Người giang hồ mà cũng dám ám sát bản vương!” Lê Hiên bình tĩnh ứng chiến, hắn không khiến bọn chúng bị thương, bọn chúng cũng không khiến hắn bị thương được.
Thời gian như trôi chậm cực độ mà cũng trôi nhanh cực độ, dường như chỉ còn lại tiếng đấm đá và tiếng gió trên đời này, hoa tuyết bay lả tả giữa đám người họ.
Tuyết Yên nhìn thấy Lê Hiên dùng nhuyễn kiếm màu đen, nàng lặng lẽ lấy Thu Thủy Kiếm bên eo ra.
Nàng không tinh thông kiếm thuật, có điều Thu Thủy kiếm trong tay nàng như có mắt.
Lê Hiên luôn che chở cho Tuyết Yên, bị cây gậy của tên Trương thọt quấn lấy nhuyễn kiếm, mắt thấy trường kiếm của đại hán mặt đen sắp đâm tới, Thương Long kiếm cũng như mọc mắt, đâm về phía cổ kẻ địch.
Lê Hiên thầm ngạc nhiên, thư sinh mặt trắng đã bị Thương Long kiếm đâm trúng cánh tay! Tuyết Yên mừng rỡ, lúc này, Lê Hiên và nàng tâm ý tương thông. Bởi vì Thương Long kiếm và Thu Thủy kiếm chỉ có lúc tâm đầu ý hợp mới có thể phát huy sức mạnh.
Lại có hai tên thích khách bao vây, trước ngực Lê Hiên trúng một kiếm.
“Gia, mau vào thành!” Điền Minh nhảy qua đứng tựa lưng vào Lê Hiên.
Giữa sống sót giết chóc, màu máu đỏ tươi không làm mờ tầm mắt của bọn họ, hoàn cảnh u ám ác liệt, nhưng bọn họ vẫn sóng vai chiến đấu ăn ý như cũ! Lê Hiên vừa đánh vừa lui, đao kiếm lạnh lẽo, khí thế ngút trời! Đám Điền Minh chặn đứng thích khách, Lê Hiên đưa Tuyết Yên ngồi lên xe ngựa, phi một mạch vào thành.
Tuyết Yên băng bó vết thương cho Lê Hiên.
Phía sau thích khách đã đuổi theo, Tuyết Yên xoay nhãn Mị Ảnh bắn ra mấy ngân châm.
Thích khách né tránh, càng xông lên hung hăng hơn.
Trên đường không có một người đi đường nào, đêm tuyết lớn mùng một đầu năm, An vương bị thích khách bao vây trên đường lớn yên ắng ở Vân thành.
Thích khách mặt đen đá một phát vào người Tuyết Yên, Tuyết Yên ngã nhào xuống đất, tên đó thuận thế đá thêm mấy phát, Tuyết Yên thấy Lê Hiên đã bị tên thọt giãm trên mặt đất, thích khách mặt đen cũng mau chóng đi tới.
Tuyết Yên chống hai tay đứng lên, rút trâm bạc trên đầu ra nhào về phía động mạch chủ phần cổ tên thọt đâm mạnh xuống, xoay tròn, nhổ ra, máu tươi lập tức bản ra. Tuyết Yên biết y thuật, có thể †ìm được huyệt vị và các cơ quan trên cơ thể người vô cùng chính xác.
‘Tên Trương thọt tung hoành giang hồ mấy chục năm, bởi vì khinh địch, cứ như vậy chết trong tay một nữ tử chân yếu tay mềm.
Lê Hiên nhảy lên một cái, chạy về phía tên thích khách mặt đen, hắn đã máu me kháp người.
Một mình tên thích khách mặt đen không phải đối †hủ của Lê Hiên, hán tung hờ một chiêu, chuẩn bị bỏ trốn, Lê Hiên đuổi theo.
Tuyết Yên kéo hắn: “Đừng đuổi theo nữa, lúc này chảng phải chúng ta nên trốn đi trước sao?” “Không được, vừa rồi hắn đánh nàng, hắn phải chết!” Lê Hiên cắn răng, mau chóng đuổi theo.
Một tiếng “rác” giòn giã đột nhiên vang lên, không biết binh khí của ai phát ra âm thanh này.
Thích khách mặt đen lảo đảo ngã trên mặt đất, Lê Hiên xông lên vung kiếm, chém đầu hắn, đá hắn hai phát.
Hản lảo đảo quay về, Tuyết Yên đỡ hản.
Trên người Lê Hiên đang chảy máu, trọng lượng đè lên người nàng cũng càng nặng hơn.
Tuyết Yên sợ khiếp vía.
Nàng chỉ mang theo một bình Hộ Tâm đan, lấy ra nhét hai viên thuốc vào trong miệng Lê Hiên.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, đám Điền Minh đã đến, còn có mười mấy ám vệ đi theo.
“Lôi Trạch đâu?” Lê Hiên hỏi Điền Minh.
“Đã phát tín hiệu cho hắn nhưng hắn không đến, thuộc hạ hoài nghi đã xảy ra chuyện.” “An vương nên tránh đi thì tốt hơn đấy.” Có người nhảy xuống từ trên nóc nhà.
“Sư huynh!” “Nhiếp đường chủ!” Lê Hiên khẽ gật đầu.
“Theo ta được biết, trong cung đã bị Ninh vương khống chế. Lúc này An vương vào cung hoặc là về An vương phủ đều không an toàn.” Nhiếp Lăng Hàn