Tuyết Yên nhắm mắt lại. Tay nàng bị hất mạnh ra, va vào mặt bàn bên cạnh, vai lành lạnh, hắn cởi sạch quần áo của nàng! Nàng hoảng sợ mở to mắt, lại rơi vào trong con ngươi ngang ngược của hắn.
Không có trìu mến, chỉ có mút hôn phát tiết, bàn tay thuận thế gạt áo nàng ra. Nàng giơ tay lên!
Tay nàng bị hắn nắm chặt, dùng sức, có tiếng xương vỡ vụn: “Nàng dám đánh trẫm?”
Rốt cuộc nàng không kìm được nước mắt nữa, từng giọt nước mắt to chảy xuống, rơi trên tay hắn. Nước mắt rơi vào tay hắn, trái tim phần thất lại, cuối cùng cũng buông lỏng tay. Nàng run rẩy chỉnh lại y phục của mình, đi ra ngoài.
“Lê Hiên, ta hận chàng! Hoặc là chàng giết ta, hoặc là ta rời khỏi nơi này!” Nàng bưng mặt chạy đi.
Hoàng thượng cúi người nhặt đồ nàng làm rơi lên, là một đôi đệm giày vô cùng tinh xảo. Hắn nắm chặt, khiến đệm giày nhăn nhúm lại, rồi cẩn thận mở ra bỏ vào trong ngực.
“Hoàng hậu, nàng hãy trở về đi. Lát nữa trẫm sẽ rời đi, hậu cung giao cho nàng, có nàng ở đây, ta cũng yên tâm.”
Hoàng hậu đã sửa soạn lại bản thân, nét ứng hồng trên khuôn mặt đã bớt đi, nàng ta đứng lên, lại nghe thấy bên ngoài vang lên giọng của Nhan Hương: “Yên phi, ngươi cẩn thận chút, ta đến cùng hoàng thượng đi ra ngoài, không cẩn thận va vào ngươi, ngươi không sao chứ?”
Hoàng thượng đấy cửa đi ra, nhìn thấy Tuyết Yên ngồi trên đất, Nhan Hương đứng bên cạnh nhìn. Hắn đi lên trước đỡ Tuyết Yên dậy.
“Hoàng thượng, thần thiếp đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi?”
Tuyết Yên đẩy tay hoàng thượng ra, khập khiễng rời đi. Gần đây hoàng thượng rất đau đầu vì chuyện bổ nhiệm quan viên, đám người Tây Bắc hầu, Lưu thượng thư, Hàn thái phó, Phương thị lang đều đề cử người của mình vào vị trí quan trọng, đả kích người đối phương đề cử. Hắn rất cần người của bản thân.
Hắn sắp xếp Hàn Chi Đào, ngũ hoàng tử, Lôi Trạch vào ghế quan trọng, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Thế lực của Tây Bắc hầu và Lưu thượng thư càng lúc càng lớn, dẫn đến hắn cần phải hỏi bọn họ rất nhiều quyết sách quan trọng mới có thể quyết định được.
Hắn đã có được thiên hạ, không thích bị người khác kiềm chế, hắn vốn là người máu lạnh. Hôm nay hắn ra ngoài để đi gặp một vị tài tử Bạch Thiếu Đình, Nhan Hương quen người này, biết hắn ở đâu.
Dáng vẻ khập khiễng của Tuyết Yên khiến trái tim hắn nhói đau. Hắn không cầm lấy bàn tay Nhan Hương chia tới: “Nàng chờ ta ở ngoài đi, lát nữa ta sẽ ra.” Hắn đứng đó nhìn về phía trước, nhìn thấy Tuyết Yên rẽ đi, hắn mới về thư phòng.
“Thời giờ bất lợi!” Tuyết Yên tự lẩm nhấm.
Vừa rồi hắn đối xử với nàng như thế là muốn nói cho nàng, nàng chính là một trong những phi tử của hắn, không khác gì những người khác!
Khi nàng đi ngang qua hoa viên nhìn thấy một tiểu thái giám và một nam nhân cúi đầu nói chuyện sau hòn giá sơn, thấy nàng đi đến, hai người họ mau chóng tách ra. Tuyết Yên cảm thấy kỳ quái, cản tiểu thái giảm lại: “Đứng lại!”
Tiểu thái giám nghiêng mặt không dám nhìn nàng
“Quay mặt lại đây! Nhìn thấy ta lại bỏ chạy là sao? Làm chuyện gì xấu à?” Tuyết Yên thấy hàn lén lén lút lút,
“Nói, nếu không ta sẽ dùng châm độc đâm chết ngươi!” Tuyết Yên đe dọa hắn.
Tiểu thái giám quay đầu lại. Tuyết Yên nhìn mà hai mắt mở to, ngoại hình của tiểu thái giám này đúng là khuynh quốc khuynh thành!
“Ngươi, ngươi là Cẩn phi!” Tuyết Yên kính hãi.
Tiểu thái giám một tay bịt miệng nàng, quỳ xuống: “Yên phi nương nương, nhất định phải giữ bí mật cho ta!”
“Ngươi thật sự là Cẩn phi sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện được không?” Cẩn phi lấy lòng hỏi.
Hai người đi tới góc vắng,
“Bộ dạng ngươi thể này là muốn lên xuất cung à?”
“Xuỵt! Nói nhỏ chút. Ta muốn xuất cung”
“Ta thấy người khác bọn họ, ta nói thật với ngươi vậy, ngươi nhất định phải giữ bí mật cho ta.” Cẩn phi lặng lẽ nói.
Tuyết Yên cười: “Muốn ta giữ bí mật cũng được, ngươi có thể dẫn theo ta không?”
“Ngươi, người cũng muốn xuất cung? Ngươi còn quay về không?” Cẩn phi ngạc nhiên.
“Về chứ, nếu không về hoàng thượng sẽ giết a hoàn của ta, ta chưa nghĩ ra cách làm sao có thế rời khỏi hoàng cung lâu dài. Ta không muốn liên lụy đến bọn họ. Chỉ là hoàng cung quá khó chịu, nhân lúc hoàng thượng không ở đây, ta cũng nghĩ ra ngoài đi vòng vòng. Có thể dẫn theo ta không?” Tuyết Yên