Tuyết Yên đã xuống ngựa, nàng nhìn thấy Nhan
Hương mảnh mai dựa vào lồng ngực của hắn,
cười híp mắt nhìn nàng, đó là nụ cười của người thắng, không phải nụ cười của người yêu của hắn.
Đáy mắt Tuyết Yên mờ mịt, hắn là hoàng thượng, mình chỉ là một phi tử của hắn mà thôi, vì sao chày cối phát cáu như với người yêu của mình vậy? Tuyết Yên hận chính mình.
“Hoàng thượng, chúng ta còn có thể đi phần mộ của mẫu thân ta đúng giờ không?” Giọng Nhan Hương dịu dàng hỏi.
“Đương nhiên rồi!” Hoàng thượng không chần
chờ chút nào.
Tuyết Yên đưa tay giữ chặt dây cương ngựa của Lê Hiên: “Ta chỉ muốn đợi ngài tự mình nói cho ta! Ta muốn nghe ngài tự mình nói cho ta!”
“Nàng không đợi được đâu! Điền Minh, đi!”
Hoàng thượng quay đầu ngựa lại, giục ngựa rời đi.
Nước mắt nơi đáy mắt Tuyết Yên rốt cuộc cũng chảy xuống.
Trong lòng Hoàng thượng phiền não, sao nàng không thể ngoan hiền như người khác được! Cứng đầu, không biết tiến lui như thế, sao có thể đặt chân ở hậu cung!
Nhan Hương tựa vào ngực hắn, xem ra rất không thoải mái. Hoàng thượng đã đồng ý làm việc xong sẽ theo nàng ta đến phần mộ của mẫu thân nàng ta cúng bái.
Hoàng thượng không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, đã không thấy Tuyết Yên đâu.
Hắn ghì ngựa.
“Có phải chàng rất để ý nàng ta không?” Nhan Hương hỏi.
“Ta chỉ không muốn phi tử của ta xảy ra chuyện bên ngoài.”
“Bây giờ chàng đã thành sự rồi, không sợ Thanh Y đường trợ giúp Ninh vương nữa, cần gì phải băn khoăn nàng ta nữa?”
“Dù sao nàng ấy cũng đã cứu mạng trầm rất nhiều lần.”
Điền Minh đột nhiên cưỡi ngựa chạy tới như điên: “Hoàng thượng!”
“Sao vậy?”
“Không thấy Yên phi nương nương đâu, trên đất có thứ này!” Điền Minh đưa cho hoàng thượng một miếng vải màu trắng. “Muốn gặp Tuyết Yên, Lê Hiên tự mình đến từ đường của Thiệu Gia Loan trong vòng một canh giờ! Quá thời gian chờ nhặt xác đi!”
Hoàng thượng giận dữ: “Thấy ai bắt nàng ấy đi không?”
“Nhìn thấy một bóng lưng, rất giống Sở Lương!”
Sở Lương vốn là thuộc hạ của Phạm Tinh, người của Ninh vương Lê Kiệt. Mọi người biết hắn bởi vì hắn là tướng quân nổi tiếng chiều vợ, hắn và vợ là thanh mai trúc mã, thân là tướng quân, bên cạnh ngoại trừ vợ ra thì không còn thê thiếp nào khác.
Lần cung biến này, người một nhà Sở Lương ngoại trừ hắn dẫn theo vợ chạy đi xa, những người khác bị Lê Hiện chém đầu cả nhà.
“Cuối cùng bọn chúng cũng xuất hiện, trẫm cứ tưởng bọn chúng sẽ ẩn nấp một khoảng thời gian chứ!” Ánh mắt Lê Hiên sâu xa.
Hoàng thương xuống ngựa, bế Nhan Hương lên ngựa của nàng ta: “Cơ thể nàng không tốt, Cố Phàm dẫn Ý Quý phi đi trước đi, ta và Điền Minh đi tìm nàng ấy!”
“Hoàng thượng, thần đã phát tín hiệu, chờ người của chúng ta tới rồi hẵng đi?” Điền Minh cảm thấy không an toàn. “Một canh giờ e là không kịp!”
Nhan Hương đột nhiên nhảy xuống khỏi ngựa, đầu chạm đất bất tỉnh nhân sự, trán còn bị rách một mảng da.
Hoàng thượng kinh hãi, phi người xuống ngựa ôm lấy nàng ta: “Hương Nhi!”
Nhan Hương cắn chặt hàm răng, nín thở, nàng ta muốn đánh cược, lúc này, nàng ta không cho hắn đi, hắn có đi không. Lời hứa của hắn với nàng ta còn tác dụng không.
Bọn họ quen biết từ nhỏ, nàng ta cùng hắn đi qua khoảng thời gian u ám, nàng ta biết giấc mơ của hắn, hắn đã nói với nàng ta. Có lần nàng ta vì cứu hắn, bị thích khách đâm từ sau lưng, lúc kiếm sắc rút ra khỏi lưng, mặc dù không chết nhưng bị thương đến tim, nàng ta liền nói với hắn nàng ta mắc bệnh tim. Thật ra nàng ta đã sớm khỏi rồi.
Nàng ta là thầy thuốc, nàng ta biết làm sao để mình sinh bệnh.
Hắn hứa với nàng ta, chính phi của hắn chỉ có thể là nàng ta, nếu như hắn thành công, vị trí hoàng hậu cũng nhất định là của nàng ta, Thái tử của hắn cũng nhất định là con của nàng ta.
Thế nhưng nàng ta là nữ nhân, nàng ta tin tưởng trực giác của mình. Lê Hiên thật lòng rung động với Tuyết Yên, bởi vì hắn đang cố tránh nàng ấy.
Tại sao có thể thế được? Nàng ta không sợ Quan Duyệt, nàng ta tin rằng chờ đến khi Lê Hiện đủ mạnh, không còn phụ thuộc vào Tây Bắc hầu nữa, Quan Duyệt khẳng định sẽ nhường lại vị trí hoàng hậu.
Nhưng Tuyết Yên thì khác, nàng ấy đang lặng lẽ bước vào trong tim Lê Hiên.
Cho nên, nàng ta muốn thăm dò trái tim Lê Hiên, về phần Tuyết Yên, nếu như nàng ấy thật sự chết đi, chẳng phải càng tốt hơn sao?
Nàng ta vốn là thầy thuốc, lại biết võ công, nàng ta biết làm sao để mình ngất đi.
Lúc này Lê Hiên tâm loạn như ma.
“Ngươi đi cứu Yên phi trước đi! Ta sẽ đến sau!” Rốt cuộc hắn cắn răng nói với Điền Minh.