Sau bữa cơm Tuyết Thấm đi ngủ một lát, không ngờ tỉnh lại cảm thấy cằm vừa đau vừa ngứa, còn mọc lên ba cái bọc lớn, nàng ta soi gương thử, sau đó khóc toáng lên.
Yến tiệc Trung thu nàng ta mong chờ đã lâu, chẳng lẽ phải bỏ sao? Váy lụa đẹp đẽ nàng ta chuẩn bị đã lâu cho ai nhìn đây? Tứ hoàng tử nàng ta nhớ mãi không quên chẳng lẽ lại không được nhìn thấy sao? Tuyết Yên nghe thấy Lập Hạ trở về nói Tuyết Thấm cũng bị bọ cạp cắn, mỉm cười, đương nhiên nàng biết nàng ta bị bọ cạp cắn rồi.
Buổi chiều hôm sau; Tuyết Yên mặc váy lụa lam nhạt mà Thẩm thị đưa cho, trên đầu chỉ cài trâm lưu ly hoa mai đơn giản, sau đầu cài trâm bạc ngọc thúy sáng bóng. Chiếc trâm bạc này là sư phụ cho nàng, còn có một cái tên là Nguyệt Hồn.
Nàng biết, thái tử vừa mới qua đời tháng trước, hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ không thích nhìn thấy người ăn mặc hoa lệ.
Vả lại, nàng càng không hi vọng mình thu hút sự chú ý của người khác, kiếp này, nàng không muốn dây dưa với bất cứ ai cả.
Tập trung trong đại sảnh, Tuyết Yên nhìn thấy Tuyết Kỳ. Nàng ta mặc váy dài thắt eo màu tím nhạt hoa văn phù dung, trên đầu là nhánh trâm cùng màu, miệng khẽ mỉm cười, da trắng như tuyết, yếu đuối không xương, xinh đẹp động lòng người.
Đứng phía sau nàng ta là Tuyết Thấm mang mạng che mặt. Nàng ta cau mày, hai mắt rưng rưng: “Mẫu thân, cho Thấm Nhi đi cùng đi, con cam đoan sẽ không nói câu nào.” “Yến tiệc của hoàng gia, con đeo mạng che mặt còn ra thể thống gì!” Thẩm thị quở trách, Tuyết ‘Thấm bụm mặt chạy đi.
Tuyết Yên yên lặng đi theo sau Tuyết Kỳ. Nàng không muốn dính đến danh tiếng của Tuyết Kỳ chút nào.
Khi đứng trước cánh cổng hoàng cung lần nữa, Tuyết Yên run lên, góc đông bắc phía sau tòa hoàng cung này, chính là cung điện của nàng ở kiếp trước, Yên Vận cung.
Phía tây của cung điện này, chính là nơi nàng bị khoét tim.
Ngay tại đây, nàng lại sắp gặp Lê Kiệt. Tháng trước hắn vừa được phong làm Ninh vương, còn Lê Hiên được phong An vương.
Nếu như có thể, nàng vĩnh viễn không muốn quay lại đây.
Tuyết Yên nhắm mắt lại, bình ổn tâm tình, chậm rãi đi vào đại viện hoàng cung ở Vân thành.
Tuyết Yên lại gặp được hoàng thượng.
Kiếp trước, trước khi thành thân nàng chỉ gặp hoàng đế hai lần, khi đó mỗi lần Thẩm Quân vào cung không hề dẫn nàng theo, hai lần gặp đó là Hoàng đế chỉ điểm muốn gặp nàng.
Nàng lại gặp hoàng hậu nương nương Bạch Lan, bà ấy là mầu thân của nguyên thái tử. Kiếp trước sau khí Lê Kiệt làm hoàng đế phøng bà ấy là:Ý Đức thái hậu, mẹ ruột của hắn Chu Cầm Mặc làm Thuận Đức Thái hậu. Về sau bà ấy không chịu nổi sự chèn ép của Thuận Đức thái hậu, đến thái miếu được nửa năm thì chết, chết rất kỳ lạ.
Nàng cũng nhìn thấy mẹ chồng nàng ở kiếp trước, mẫu thân của Lê Kiệt, hiện giờ là Chu Quý phi. Bà ấy và hoàng hậu ngồi một trái một phải bên cạnh Hoàng đế.
Tuyết Yên cắn răng. Trong ấn tượng Chu Quý phi vô cùng thích Tuyết Kỳ, còn với nữ tử đến từ nơi sơn dã như nàng thì vô cùng khắt khe.
Còn mẫu thân của Lê Hiên Lâm phi lại ngồi ở dưới cùng, vị phân của bà ấy rất thấp, nhờ có đứa con †rai này mới có tư cách tham gia yến tiệc như này.
Nét mặt bà ấy ôn hòa nhàn nhạt, kiệm lời, giờ phút này Tuyết Yên cảm thấy bà ấy có phong thái khác biệt.
Tuyết Yên lén nhìn thoáng qua, Ninh vương Lê Kiệt, An vương Lê Hiên đều ngồi ngay ngắn ở chỗ mình, đằng sau theo thứ tự là ngũ đến thập hoàng tử. Thái tử là trưởng tử, đã qua đời, nhị hoàng tử đã chết yểu từ trước, bây giờ nhìn từ bất cứ phương diện nào, Lê Kiệt cũng là ứng viên tốt nhất cho việc lập trữ.
Nàng cảm thấy có ánh nhìn nóng bỏng đang đốt mình, đưa mắt nhìn, là Lê Hiên. Hắn đang mỉm cười, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn vào nàng.
Tuyết Yên quay mặt sang một bên, không nhìn hắn nữa.
Hắn luôn mang theo mục đích với nàng, mà còn nguy hiểm, Tuyết Yên không muốn tiếp cận hán.
“Tuyết Nguyên soái, nghe nói ngươi đón đứa con gái thứ ba nuôi ở bên ngoài trở về à? Trãm rất muốn nhìn xem sao, không biết con gái của Trần Yên trông thế nào.” Không ngờ hoàng thượng lại gọi thẳng khuê danh mẫu thân, mà còn rất thân thiết. Tuyết Yên nhìn thấy sắc mặt Thẩm Quân thay đổi, chẳng lẽ hoàng thượng cũng biết mẫu thân? Phụ thân Tuyết Văn Hạo đi lên thi lễ: “Hôm nay vi thần có dẫn theo tiểu nữ, Yên Nhi!” Tuyết Yên đứng dậy, nàng hít sâu một hơi, mỉm cười, chậm rãi đi lên trước hành đại lễ với cho Hoàng đế.
Thẩm Quân nhìn thấy Tuyết Yên hành lễ tự nhiên đúng mực thì cảm giác ngạc nhiên. Bà ta không hề phái người dạy Tuyết Yên lễ tiết trong cung, bà †a vốn định hôm nay xem trò cười, không ngờ Tuyết Yên lại hiểu hết những lễ tiết này.
Nha đầu này có tâm cơ như thế, về sau sẽ là mối họa lớn cho Kỳ Nhi. Nghĩ tới đây, đáy mắt hiền lành dịu dàng của bà ta tỏa ra sương lạnh không giấu được.
“Giống, giống mẫu thân của nàng quá. Nhẩm tính nàng cũng mười ba rồi đúng không?” Hoàng thượng quay sang hỏi Tuyết Văn Hạo, vẻ mặt cảm khái.
“Vừa tròn mười