Trong lòng có nàng Lê Hiên cúi đầu, nhìn Tuyết Yên trong lòng hắn, khuôn mặt nàng mỹ miều như hoa.
Thôi được, mặc kệ Tuyết Yên nàng là ai, là con gái của Tuyết Văn Hào cũng được, là cháu gái của Thanh Y đường cũng được, bây giờ nàng chỉ là nữ nhân của hắn. Đã yêu thì cứ yêu đi.
Còn Nhan Hương, hắn sẽ thực hiện lời hứa của hắn với nàng ấy.
“Ngày mai, trấm dẫn nàng đến một nơi.” Hắn cắn vành tai Tuyết Yên, nói nhỏ bên tai nàng.
“Đi đâu?” “Đến đó nàng sẽ biết, hơn một tháng qua, thân thể nàng bình phục khá tốt, trâm rất hài lòng.” Hắn vuốt ve đôi chân trơn mềm của nàng, trên mặt lại hiện ra nụ cười trêu tức, chỉ là nụ cười bây giờ ẩn chứa cả sự yêu chiều.
Nàng đứng dậy khoác y phục của hắn: “Người bảo Dương Thụ lấy y phục cho thiếp đi!” Hắn cười nhạo, không hề ra lệnh.
“Vậy thiếp cũng cởi sạch cho người!” Nàng sấn người tới vén y phục của hần lên.
Hắn thuận thế ôm nàng, lại bắt đầu ra tay. Nàng cực.
kỳ lúng túng: ‘Lê Hiên, chàng là đồ lưu manh!” “Ta vốn là vậy, khi nàng mới quen ta chẳng lẽ không biết sao?” Hắn nói xong, lại sấn người tới.
Màn trướng chập chờn, khung cảnh kiều diễm.
Ngày hôm sau, Hoàng thượng lại xuất cung lần nữa, nhưng lần này là bí mật xuất cung, chỉ dẫn theo Tuyết Yên, Nhiếp Lăng Hàn, Điền Minh và Cố Phàm.
Mấy người cưỡi ngựa, đi khoảng ba canh giờ, đến một tiểu trấn phồn hoa. Trấn Khánh Vân, đây là nơi đồi dào dược liệu.
Mấy người đến một khoảnh sân nhỏ vắng vẻ.
“Vào xem thử chút đi, nhanh chóng đi ra đấy.” Hoàng thượng nói với Tuyết Yên đáng mang vẻ mặt ngờ.
nghệch.
Hắn không đi vào mà đứng bên ngoài cùng Điền Minh và Cố Phàm.
Tuyết Yên lờ mờ hiểu đây là nơi nào, trong lòng nàng bắt đầu kích động.
“Đi thôi.” Nhiếp Lăng Hàn đưa Tuyết Yên đi gõ cửa.
Một ông lão ra mở cửa: “Chu thúc!” Tuyết Yên kêu lên.
“Tam tiểu thư!” Tuyết Yên nhìn thấy người mở cửa cho nàng là Chu thúc của phủ nguyên soái lúc trước.
Một a hoàn đi ra từ trong phòng: “Đúng là tam tiểu thư rồi! Phu nhân, tam tiểu thư đến!” Tuyết Yên biết a hoàn này, là Tiểu Ngải trong phòng tam di nương.
Tam di nương đi ra từ trong phòng: “Tam tiểu thư, cô đến thật rồi!” Tam di nương ra đón, hai mắt đâm lệ nắm tay Tuyết Yên.
Tuyết Yên sững sờ, thì ra những người này bị Hoàng thượng giấu ở đây.
Nàng mừng rỡ ôm lấy tam di nương. Ở phủ nguyên soái, tam di nương và Tuyết Trạch rất tốt với nàng.
Tam di nương lau nước mắt nói: “Đa tạ tam tiểu thư, là Hoàng thượng phái người đưa bọn ta ra ngoài.
Nếu như cha cô không cướp Trạch Nhi đi, ta nghĩ Hoàng thượng cũng sẽ không giết Trạch Nhi. ở đây bọn ta không phải lo cơm ăn áo mặc, tam tiểu thư cứ yên tâm” Khi cung biến thành công, nàng đã từng van xin hắn thả tam di nương và Trạch Nhi.
Hắn vẫn để ý nàng, Tuyết Yên khóc ôm tam di nương.
“Thế nhưng tam di nương, phụ thân vẫn ở cùng Ninh Vương, ta lo lắng Trạch đệ…” Tuyết Yên rất lo lắng cho Tuyết Trạch.
“Trạch Nhi sẽ không làm tổn thương tam tiểu thư. Nó biết tam tiểu thư tốt với nó.” “Thế nhưng ta sợ phụ thân sẽ đưa Trạch đệ đến chiến trường…” “Nếu như Trạch Nhi biết ta còn sống, tuyệt đối sẽ không phản đối Hoàng thượng theo phụ thân cô. Nó quý cô, cũng sùng bái tam tỷ phu, tuy bây giờ người ấy là Hoàng thượng. Chỉ là, dù sao Trạch Nhi cũng họ Tuyết, vẫn xin tam tiểu thư có cơ hội có thể giúp ta tìm Trạch Nhi về.” Tam di nương kéo tay Tuyết Yên.
“Được, ta sẽ tìm nó.” Tuyết Yên đồng ý.
Đi ra từ chỗ của tam di nương, tâm trạng Tuyết Yên rất tốt.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn nàng: “Có người tên là Phương Cẩn bảo ta chuyển lời tới muội, nàng ấy sống rất tốt, nàng ấy cảm ơn muội đã che chở cho a hoàn của nàng ấy.” “Huynh nói ai cơ? Phương Cẩn sao? Huynh đã gặp.
Phương Cẩn à? Nàng ấy chưa chết sao?” “Đúng muội biết là được rồi, đừng nhắc lại việc.
này, đây là điều tối ky của Hoàng Thượng.” Tuyết Yên chảy nước mắt. Nàng hiểu hắn. Hắn quả thật không giết Phương Cẩn.
Nàng nhìn nam nhân anh tuấn chắp tay bên ngoài, nàng nhảy lên người hán giống như con khi, nằm sấp trên bả vai hắn cắn mạnh một cái, hoàn toàn phớt lờ những người bên cạnh.
Điền Minh và Cố Phàm đã quen với những việc lạ người của Tuyết Yên, nhưng vẫn bị hành động vừa rồi của nàng làm giật mình.
Nhiếp Lăng Hàn nhếch môi lên, khẽ thở dài một cái, quay lưng đi.
“Lê Hiên, Lê Hiên, thiếp biết mà, người sẽ không vô tình như vậy, thiếp biết thiếp sẽ không nhìn lầm mà!” Nàng vừa cười vừa khó6.
Hắn muốn ôm nàng, nàng không cho hắn cử động, chỉ ôm chặt lấy hắn, căn hắn.
Rốt cuộc