Hôm sau Hoàng thượng thông báo chuyện xảy ra trong hậu cung, ban bố cả thánh chỉ phế hậu.
Quan thị húy Duyệt, được nhờ thiên ân, quý là Hoàng hậu, nhưng tin vào lời nịnh, phụ đức có sai sót, khó lập Trung cung. Ngay hôm đó lên truất phong hào Hoàng hậu, biếm thành Đức phi, sống ở Trung An cung. Mong tuân theo quy củ, thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Lần này Hoàng thượng phế hậu không hề thông báo trước cho các đại thần mà thẳng thừng cho kết quả.
Còn thông báo Thái vì chuộc tội rời khỏi Vĩnh Thọ cung, dọn đến thái miếu.
Tuyết Yên từ Yên tần khôi phục lại Yên phi Nhưng vị trí Hoàng hậu lại trống không. Mọi công việc trong cung do Ý Quý phi Nhan Hương quản lý.
Tuyết Yên biết, vị trí Hoàng hậu nhất định là của Nhan Hương, hắn đã từng nói với nàng, vị trí Hoàng hậu chỉ để cho người hắn yêu, hắn sẽ nhanh chóng được như nguyện.
Mọi thứ đều đã thay đổi. Hoàng thượng tuổi trẻ đã dân dân khống chế mọi thứ bên cạnh hắn.
Hậu cung do nữ nhân hắn yêu nhất chấp chưởng, tiền triều, trên ghế ngồi quan trọng cơ bản đều là người của hãn.
Hắn không còn sợ gì nữa.
Nên mừng thay cho hắn đúng không? ‘Vết thương của Tuyết Yên dần dần tốt lên, thỉnh thoảng Hoàng thượng sẽ đến Trường Tín cung. Hôm đó Hoàng thượng muốn thêm người vào cung nàng, nhưng Tuyết Yên từ chối.
“Hoàng thượng, người muốn thêm một người cho.
Trường Tín cung, còn không bằng đem bạc người này cho thêm mấy người bọn họ, Trường Tín cung không cần thêm người.’ Tuyết Yên đề nghị.
“Vì sao không muốn thêm người? Trong cung nàng vốn đã không nhiều người.” Hoàng thượng hỏi.
“Thiếp sợ không bảo vệ được bọn họ.” Trái tim Lê Hiên quặn thắt lại, hắn hôn tóc nàng, ôm nàng vào lòng.
“Yên Nhi, ta phải làm gì với nàng đây.” Hắn hôn nàng, tự lẩm bẩm.
Hắn một mực không ban bố thánh chỉ sắc phong Hoàng hậu của Nhan Hương, đây vốn là vị trí của nàng ấy. Giang sơn mình tự tay gây dựng, hắn chỉ muốn cho người mình thương nhất.
Đại thần trong triều đã được thay máu gần hết. Hản đã không sợ người khác phản đối Nhan Hương làm Hắn không còn sợ gì nữa.
Nên mừng thay cho hắn đúng không? ‘Vết thương của Tuyết Yên dần dần tốt lên, thỉnh thoảng Hoàng thượng sẽ đến Trường Tín cung. Hôm đó Hoàng thượng muốn thêm người vào cung nàng, nhưng Tuyết Yên từ chối.
“Hoàng thượng, người muốn thêm một người cho.
Trường Tín cung, còn không bằng đem bạc người này cho thêm mấy người bọn họ, Trường Tín cung không cần thêm người.’ Tuyết Yên đề nghị.
“Vì sao không muốn thêm người? Trong cung nàng vốn đã không nhiều người.” Hoàng thượng hỏi.
“Thiếp sợ không bảo vệ được bọn họ.” Trái tim Lê Hiên quặn thắt lại, hắn hôn tóc nàng, ôm nàng vào lòng.
“Yên Nhi, ta phải làm gì với nàng đây.” Hắn hôn nàng, tự lẩm bẩm.
Hắn một mực không ban bố thánh chỉ sắc phong Hoàng hậu của Nhan Hương, đây vốn là vị trí của nàng ấy. Giang sơn mình tự tay gây dựng, hắn chỉ muốn cho người mình thương nhất.
Đại thần trong triều đã được thay máu gần hết. Hắn đã không sợ người khác phản đối Nhan Hương làm “Không cần. Đi, đi ra ngoài với ta một lát.” Nhan Hương dẫn theo Liên Kiều và Bạc Hà cùng đi đến Ngự hoa viên. Nàng ta bất ngờ thấy Hoàng thượng và Tuyết Yên đứng ở đó.
Đã nhiều ngày nàng ta không gặp Tuyết Yên, sắc mặt nàng ấy hơi tái nhợt, đôi mắt càng trong trẻo hơn.
Hoàng thượng đang cúi đầu nhìn Tuyết Yên. Ánh mắt hắn chuyên chú, dịu dàng, thậm chí thâm tình khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nhan Hương đứng khựng ở đó.
Trên khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo của Tuyết Yên mỉm cười, đang dùng khăn trong tay lau đi mồ hôi trên trán Hoàng thượng. Nàng ta nhìn thấy Hoàng thượng đưa tay vuốt mái tóc bị gió thổi rối của Tuyết Yên. Đó là sự yêu thương từ tận đáy lòng, bất kể thế nào cũng không che giấu được.
Nhan Hương hít sâu một hơi, găng đè nén đau đớn và tức giận nơi đáy lòng.
Liên Kiều bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Nhan Hương tái nhợt, vội vàng nhỏ giọng: “Nương nương, chúng ta trở về đi. Bất kể thế nào, Hoàng thượng vẫn coi trọng nương nương. Nương nương nên sớm ngày để Hoàng thượng phong Hoàng hậu, nữ nhân kia cũng không làm được gì đâu!” Bạc Hà lại đột nhiên lớn tiếng kêu: “Nương nương, nương nương, mộc phù dung này thơm quái” Hoàng thượng nhìn thấy Nhan Hương.
Nhan Hương lấy lại tinh thân, quay lưng về phía Hoàng thượng, vờ như không thấy gì.
Nàng ta nghe thấy tiếng bước chân của hản.
“Hương Nhi, nàng cũng ở đây à?” Sau lưng vang lên tiếng bước chân của Hoàng thượng.
Nhan Hương quay người, như thể vừa mới phát hiện ra Hoàng thượng, ngạc nhiên cười Liên Kiều và Bạe Hà quỳ xuống, Liên Kiều nói: ‘Vừa rồi quý phi nương nương còn phái nô tì đi tìm Hoàng thượng dùng bữa, nô tì không tìm được Hoàng thượng. Hôm nay nương nương tự xuống bếp, đặc biệt làm món Hoàng thượng thích ăn không ngờ lại gặp Hoàng thượng ở đây.” “Ô? Hương Nhi tự xuống bếp à? Vậy trẫm cũng muốn thử