Tỉnh cả Khi Nhan Hương đi vừa hay gặp phải Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình đi vào, còn có Duệ vương và Hàn Chi Đào.
Duệ vương gọi Nhan Hương lại: “Ý Quý phi, sao nương nương lại đi vậy, hôm nay bọn tôi đều dùng bữa ở Vong Ưu cung, nương nương cũng cùng dùng bữa đi?” Duệ vương nhớ tới trước kia, bốn người hắn và tứ ca, Phạm Tinh thường xuyên ở bên nhau, khi đó, †âm tư Nhan Hương đều luôn hướng về tứ ca. Tứ ca làm Hoàng thượng, cũng làm tròn lời hứa, có điều tình yêu lúc đầu đã thay đổi. Nào có tình yêu chung thủy. Huống chi hắn là Hoàng thượng.
Nhan Hương không trả lời Duệ vương, nàng ta vội vã rời đi.
Hai a hoàn và một thái giám đi theo phía sau Nhiếp Lăng Hàn, lúc này nhìn thấy Tuyết Yên liên quỳ xuống, ôm Tuyết Yên bật khóc.
“Nương nương, nương nương quả thật không sao, thật sự quá tốt rồi.” Một a hoàn mặc y phục màu xanh, hơi mập, mặt tròn, khóc nước mắt giàn giụa.
“Các ngươi là ai?” Tuyết Yên thấy bọn họ thì có cảm giác rất thân thiết, nhưng lại không nhận ra.
“Nương nương, nô tì là Lập Hạ, đây là Cát Tường và Tiểu Quý Tử, bọn nô tì vốn hầu hạ nương nương ở Trường Tín cung.” Lập Hạ nhìn Tuyết Yên.
“Hả, lúc trước bọn họ hầu hạ ta sao?” Tuyết Yên đỡ bọn họ dậy.
“Đúng vậy.’ Lê Hiên nhìn dáng vẻ mừng rỡ của nàng, khóe miệng nhếch lên, hắn vốn cho rằng Tuyết Yên sẽ bị kích thích.
Nhiếp Lăng Hàn đã dặn dò bọn Lập Hạ, có mấy lời không được nói lung tung, tránh kích thích Tuyết Yên.
Tuyết Yên nhìn họ, một số ký ức vụn vặt vụt qua trong đầu, mơ hồ không rõ, có khuôn mặt của bọn họ.
Lập Hạ ôm một cái hòm nhỏ trong ngực: “Nương nương, đây là đồ vật quý giá nhất của nương nương trước kia, Lập Hạ mang ra được. Những thứ khác đều bị thiêu rụi. Nếu Nhiếp đại ca không tìm bọn nô tì, nô tì cũng sẽ tới tìm nương nương, đây là thuốc cứu mạng của nương nương.” Tuyết Yên nhận lấy, là một hòm gỗ lim nhỏ đẹp đẽ, phía trên điêu khác hoa văn long phượng trình tường.
Tuyết Yên mở ra, nhìn thấy bên trong có một hồ lô nhỏ bằng gỗ đào được điêu khác thô ráp, một cái bình màu trắng, mấy khối ngọc thạch.
Tuyết Yên lấy hồ lô nhỏ ra nhìn.
Lê Hiên nhìn sang, đó chính là thứ trước kia hắn điêu khắc ở Phù thành rồi tặng cho Tuyết Yên.
“Nương nương, cho bọn họ lui xuống nghỉ ngơi rửa mặt trước đã, sau đó có thời gian thì trò chuyện kỹ hơn.” Nhiếp Lăng Hàn nhắc nhở Tuyết Yên.
Tuyết Yên bảo Tri Thư dân bọn họ lui xuống thu Xếp, có vẻ tấm trạng nàng tốt hơn nhiều: Mấy ngày nay Hoàng thượng thường xuyên để một số người quen trước kia ở cùng với Tuyết Yên, mọi người hiểu nỗi khổ tâm của Hoàng thượng, biết Hoàng thượng muốn sớm khôi phục trí nhớ cho Tuyết Yên.
Thế nhưng hắn với Nhan Hương thì khác, lãnh đạm, xa cách.
Bữa cơm này mọi người ăn rất hòa hợp, Tuyết Yên dần nói nhiều hơn, mặt cũng vui vẻ hơn.
Nàng ngồi bên cạnh Lê Hiên, ăn một miếng ớt xào thịt, có lẽ là ớt quá cay, nàng bưng chén uống một ngụm trà, trà quá nóng, nàng đưa tay bưng chén trà bên cạnh lên ngửa cổ uống.
Dương Thụ nói: “Yên phi nương nương, cái chén trong tay nương nương là của Hoàng thượng!” Tuyết Yên giật mình, vội vàng buông xuống: “Ta xin lỗi.” Mọi người cười rộ lên.
Lê Hiên thản nhiên nhìn nàng: “Không thể ăn cay thì đừng ăn, nhiều đồ ăn như vậy, sao nhất định phải ăn món này?” Tuyết Yên lè lưỡi, ăn đồ ăn L:ê Hiên gắp cho nàng.
Nàng nhai rất chậm, có một số lời của phụ thân Tuyết Văn Hào khiến nàng hoài nghị.
Phụ thân nói Lê Hiên rất tệ bạc với nàng, thế nhưng bây giờ xem ra hắn rất tốt với nàng.
Tuy nàng mất trí nhớ, thế nhưng nàng không ngốc, vẫn có thể phân biệt được tốt xấu.
Phụ thân đứng về phía Lê Kiệt, như vậy phụ thân lừa gạt nàng sao? Nàng đang nghĩ ngợi, lại nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn để đũa xuống, bất đắc dĩ nhìn Lê Đồng.
Lê Đồng vẫn đang giành đồ ăn với Nhiếp Lăng Hàn, Nhiếp Lăng Hàn đặt đũa ở đâu, Lê Đồng liền đặt đũa ở đó.
Tuyết Yên bật cười, lặng lẽ xích lại gần Lê Đồng hạ giọng nói: “Thì ra công chúa thích sư huynh của ta?” “Đúng thế, ta đã sớm nói với tẩu là ta thích Nhiếp đại ca rồi! Có điều Nhiếp đại ca nói hắn có ý trung nhân rồi!” Giọng nói của Lê Đồng rất lớn.
Người trên bàn đều nghe thấy.
Tuyết Yên nhìn Nhiếp Lăng Hàn: “Sư huynh; công chúa tốt thế mà, huynh…” “Công chúa cành vàng lá ngọc, vi thần chỉ là một nam nhân lỗ mãng, sao dám trèo cao, nương nương đừng trêu đùa vi thần.” Nhiếp Lăng Hàn nghiêm mặt nói.
Thì ra sư huynh không thích công chúa. Hản liếc nhìn Lê Hiên một chút, trên mặt Lê Hiên mang ý cười, cũng không nói chuyện.
“Thiếu Đình, mấy ngày nay ngươi hiệp trợ Lăng Hàn, hoàn thành vụ án Trường Tín cung xảy ra hoả hoạn, chỉ cần báo cáo với một mình ta là đủ rồi. Ta chỉ muốn chân tướng. Còn nữa, lúc nào người ta bảo ngươi mời có thể tới?” “Mạnh đại phu chưa từng xuống núi, cho dù là ai, lần này cũng thế.” Lê Hiên gật đầu: ‘Vậy được, tìm thời gian, chúng †a tự qua đó.” Lúc này, Cố Phàm