Lê Hiên lãm liệt nhìn nàng ta: “Đúng, Nhan Hương, tim ta cứng như sắt, khát khao có một nơi mềm mại, nơi này chỉ có Tuyết Yên có thể cho ta. Khi nàng ấy cầm lấy Thu Thủy kiếm của nàng, nàng ấy hơi chần chờ, ta tin rằng khi đó nàng ấy cảm thấy đó là kiếm của nàng ấy. Nhưng nàng ấy không hề chất vấn, vẫn giúp nàng lấy Tử Vi lệnh ra: Nhan Hương cười nhạt: “Chàng muốn nói gì?” “Nàng ấy không chất vấn chút nào, là vì ta bảo nàng ấy làm.” Lê Hiên nhìn Nhan Hương: “Không phải đồ của nàng, thì cúối cùng sẽ không phải của nàng. Nàng có biết, Thu Thủy kiếm còn có một đặc điểm không?” “Cái gì?” Nhan Hương sững sờ.
“Thu Thủy kiếm là một thanh bảo kiếm, rất có linh khí, chỉ có khi ở trong tay chủ nhân của mình mới có thể phát huy tác dụng của nó. Có thể nàng đã quên, khối Tử Vi lệnh đó là Tuyết Yên dùng kiếm của nàng hiện ra.” “Đúng. Chàng nói đúng hết” Nhan Hương nhắm lại mắt, thở dài một hơi.
“Bây giờ, chàng thật sự muốn giết ta à?” Bên cạnh lại có người quỳ xuống: “Tứ ca, thần đệ chưa từng cầu xin huynh điều gì, nể tình nàng ấy đã mang bầu, đừng giết nàng ấy. Nàng ấy làm những điều này cũng vì yêu huynh thôi. Tối nay huynh giết nàng ấy, sau này nhất định sẽ hối hận.” Tuyết Yên nhìn qua, người này là Duệ vương.
Phải, Nhan Hương đã mang thai, làm sao Lê Hiên thật sự giết nàng ta được! Trong lòng Tuyết Yên bi ai. Có lẽ những người đã chết vĩnh viễn không báo thù được.
Nàng lặng lẽ đĩ qua, kìm lòng không được đưa tay rút Thu Thủy kiếm bên hông mình ra, đâm về phía Nhan Hương.
Lôi Trạch rút kiếm đâm đến Tuyết Yên, Tuyết Yên né tránh, Lê Hiên đưa tay ôm Nhan Hương vào trong lòng, đạp trúng tim Tuyết Yên! Lê Hiên dùng năm phần lực, Tuyết Yên bay lên ngã phịch xuống đất đằng xa, miệng phun máu tươi.
Lôi Trạch bổ kiếm xuống, Điền Minh giơ kiếm chặn: “Dừng tay! Là Yên phi nương nương!” Mọi người kinh hãi.
Lập Hạ bật khóc nhào tới: Nương nương, nương nương!” Lê Hiên biến sắc, buông Nhan Hương ra, cúi người ôm lấy Tuyết Yên: “Sao, sao nàng lại tới đây!” Tuyết Yên mở to mắt.
“Điền Minh, đưa Yên phi về Vong Ưu cung, tìm ngự y!” Lê Hiên đổi giọng.
“Không! Ta không đi!” Trong đầu Tuyết Yên “âm” một tiếng, chuyện cũ hiện lên trước mắt như sưØrig khói, hàng đã nhớ lại toàn bộ cảnh tượng †hê thảm đêm Trường Tín cúng xảy ra hoả hoạn.
Tiếu Xuân vì cứu nàng mà bị chôn vùi trong đống †ro tàn. Vân Hương, Vân Hương là người tỉnh lại đầu tiên. Nàng ấy không chạy đi, liên tục gọi mọi người, mãi đến khi bị ngọn lửa nuốt chửng.
Nàng giẫm lên bả vai Tiểu Hoa Tử và Tiểu Phúc.
Tử mới nhảy ra ngoài từ cửa sổ…
Tuyết Yên run rẩy đứng lên, kiếm trong tay chỉ vào Nhan Hương: “Vì sao ngươi lại độc ác như vậy? Đạn nổ là ta gửi cho Điền Minh, ngươi lại dùng nó để giết ta? Vì sao ngươi năm lần bảy lượt hãm hại †a, vì sao?” “Yên Nhi, nàng đã nhớ lại trước kia rồi sao?” Lê Hiên hỏi.
Tuyết Yên đẩy Lê Hiên ra: “Trong lòng hắn vẫn luôn có ngươi! Ngươi mới là người hắn yêu, vì sao ngươi còn không vừa lòng? Còn muốn chém tận giết tuyệt? Trường Tín cung bảy người chết! Bọn họ là huynh đệ tỷ muội của ta, là người thân của †a! Nhan Hương, làm sao ngươi xứng với đứa bé đó, làm sao ngươi xứng làm mẫu thân đây?” Giọng Tuyết Yên khàn đặc. Nàng đã nhớ lại mọi chuyện trước kia, nàng cũng biết, nàng không giết được Nhan Hương.
Nếu như không nhớ lại trước kia, nàng sẽ không hiểu rõ địa vị của Nhan Hương trong lòng Lê Hiên, nàng sẽ liều mạng giết nàng ta.
Nhưng bây giờ, nàng nhớ ra rồi. Nàng cũng biết mình yêu Lê Hiên như thế, mà Nhan Hương, thật ra đã là một phần của Lê Hiên. Giết Nhan Hương như này, trong lòng Lê Hiên sẽ vĩnh viễn có tổn †hương, vĩnh viễn đau khổ.
Nhan Hương cùng hắn đi qua khoảng thời gian đen tối thời thiếu niên, đây là điều không ai có thể thay thế.
Mà càng quan trọng hơn, nàng không muốn con của Lê Hiên chết.
Nàng nhìn Nhan Hương: “Ta thật sự rất hận ngươi! Ngươi chết đi mới có thể an ủi những oan hồn chết oan đó! Thế nhưng…” Tuyết Yên quỳ xuống, cầm lấy vàng mã và hương Lập Hạ cầm đến, đốt.
“Yên Nhi!” Lê Hiên ôm Tuyết Yên.
“Nhưng sao có thể giết chết con của ngươi được đây?” Tuyết Yên khóc ròng, nàng liều mạng đẩy hắn ra.
“Chàng đừng động vào ta! Ta cũng hận chàng! Ta có lỗi với bọn họ, ta nợ bọn họ sự công bằng!” Nàng bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước.