Cái biệt danh "tên nhóc du côn" này quen thuộc một cách khó hiểu, dường như cậu đã từng nghe qua từ mấy cô dì hàng xóm thì phải.
Nghĩ đến người nọ, lại nhớ tới đường Ngư Chu Nhai cho đến nội dung kể tội nghe được ở đó. Chúc Vi Tinh đặc biệt nhớ kĩ một vài từ khóa mấu chốt: Bám kẻ có tiền, bám đàn ông, tâm địa xấu xa, còn có lúc đó đối phương nhìn về phía Khương Dực bàn bên cạnh thể hiện ý tứ rõ ràng như thế... Lượng tin tức bỗng quá tải!
Ăn mặc nữ tính, trong phòng đầy tạp chí người mẫu nam nổi tiếng, nằm mơ vào nhà người ta nhìn chằm chằm chủ nhà không buông cho đến khi bị đối phương phát hiện và đá ra khỏi cửa. Tất cả biểu hiện đều cho thấy rõ xu hướng tính dục của cậu. Trước đây đối với những dấu vết vô căn cứ này Chúc Vi Tinh chưa từng nghi ngờ qua, bây giờ bị nhóm du côn kia dùng lời lẽ nghiêm khắc lên án, lại xâu chuỗi mọi thứ với nhau, sự thật liền khiến cậu khiếp sợ.
Theo ý của thanh niên vạm vỡ kia thì trước đây cậu không ngay thẳng, kén vợ kén chồng với mục đích không đơn thuần, ngoại trừ tìm lung tung bên ngoài còn đem mục tiêu đến cửa sổ tòa nhà đối diện? Nhìn thái độ ghét bỏ của bọn họ, không biết ấn tượng của Khương Dực đối với cậu còn đến mức độ nào nữa.
Khẳng định cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Vậy mà lại giúp đỡ khi cậu ngất xỉu, có lẽ chỉ là vì chủ nghĩa nhân đạo mà thôi.
Xấu hổ vô cùng.
Chúc Vi Tinh suy nghĩ hỗn loạn.
"Anh có vui không?" Long Long chợt hỏi.
"?" Chúc Vi Tinh không hiểu.
"Anh từng nói chán ghét tất cả mọi người ở đây, trừ tên nhóc du côn. Hiện tại hắn ôm anh, chắc là anh rất vui vẻ ha!" Long Long đầy mặt 'Em nhìn thấu anh rồi'.
Chúc Vi Tinh không thể tin nổi.
Long Long tri kỉ giải đáp: "Bởi vì anh nói những người khác đều nghèo, mặc dù tên du côn cũng nghèo, nhưng bộ dáng siêu cấp đẹp trai, cho nên anh muốn ngủ với hắn á..."
Động tác che lại miệng loa của cậu vẫn là chậm một bước, lời lẽ ngây thơ không kiêng dè của đứa nhỏ vừa thốt ra, dù cho da mặt Chúc Vi Tinh có dày cỡ nào cũng ít nhiều hiện lên ráng hồng khó kiểm soát.
Làm sao cậu có thể nói loại lời như vậy với một học sinh tiểu học cơ chứ, ngay cả một học sinh tiểu học cũng biết, những người khác trong ngõ còn biết bao nhiêu nữa? Bà nội phải chăng cũng biết?
Sắc mặt cậu từ đỏ hồng lại trở nên trắng bệch, Chúc Vi Tinh trịnh trọng dặn dò: "Lời này không tốt, sau này đừng nói với ai, biết không?"
Long Long gật đầu, lại mang vẻ mặt 'cái này cần anh phải nói sao, em còn rõ ràng hơn anh nhiều'.
Chúc Vi Tinh buông tay, nói sang chuyện khác: "Anh chán ghét tất cả mọi người ư? Bao gồm cả nhóc sao?"
"Hừ, hôm nay là lần đầu tiên anh cười với em đó, trước kia mỗi lần anh nhìn thấy em đều gọi em là heo mập nhỏ!"
Long Long rất béo, này đều là được người nhà cưng chiều mà ra, cũng là thời kì mũm mĩm của con nít. Không ngờ chính mình lại buông lời tổn thương như vậy, Chúc Vi Tinh trong lòng lại nhói một cái.
"Thật xin lỗi." Cậu vội vàng nói, "Anh thật thô lỗ, anh có thể xin lỗi cho đến khi nhóc tha thứ cho anh."
"Em tha thứ cho anh mà, không có giận đâu." Long Long rộng lượng nói, "Bởi vì anh rất đẹp, thổi sáo cũng dễ nghe, giống với Cố Giai Giai lớp chúng em."
Chúc Vi Tinh còn nhớ, dì Tiêu từng nói cháu trai dì thích nghe cậu thổi sáo.
Thế nhưng tinh thần cậu chỉ vừa mới hòa hoãn, nhóc tiểu học lại tiếp tục tung ra nhát dao khác.
"Hơn nữa, so với người khác, anh mắng em đã tính là dễ nghe hơn rồi." Long Long chỉ chỉ tay, "Anh mắng chị Vĩnh Lệ là mặt mướp đắng, anh Vĩnh Phú là quỷ đòi nợ, bà nội Lương là lão bất tử, dì Tống nhiều chuyện, chủ quán mạt chược là nhỏ quê mùa..."
Không biết là do trí óc có thiên phú hay là những năm qua nghe Chúc Vi Tinh nhiều lần miệng tiện, Long Long miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt nhắc lại rành rẽ tất thảy, cho đến khi bị cậu cưỡng ép cắt ngang.
"Anh hiểu rồi." Cậu sống ở đây lâu như vậy còn chưa bị hàng xóm đánh chết, thật sự là kỳ tích.
"Em chỉ mới nói về tòa nhà số 5, 6 và 7 thôi, mấy tòa nhà phía trước với đường Ngư Chu Nhai còn chưa nhắc tới đâu." Nhưng Long Long cảm thấy mình còn chưa nói đến thỏa mãn.
"Không cần nói nữa, những biệt danh này khiến người khác tổn thương lắm, về sau anh không nhắc tới, Long Long cũng đừng nhắc nữa được không." Chúc Vi Tinh khẩn thiết nói.
Long Long cảm thấy thái độ của anh trai này thay đổi vô cùng đột ngột, nhưng cũng gật đầu hợp tác.
"Ừm."
Mơ hồ cảm thấy Long Long đối với chuyện này vẫn có cái nhìn riêng, cậu lại chuyển chủ đề.
"Nhóc đang làm bài tập à?", cậu thấy có một cuốn sách nhỏ bày ra trên bàn học.
Nghe vậy, trên mặt Long Long lộ ra vẻ đau khổ: "Bài tập hè! Hôm nay còn chưa làm xong, mẹ trở về sẽ đánh em cho coi."
"Để anh xem?" Chúc Vi Tinh một mặt muốn báo đáp cậu nhóc, một mặt muốn kiểm tra lại trình độ kiến thức của mình.
May mắn thay, bài toán của học sinh tiểu học như dự đoán không làm khó cậu, sau khi giải được bài toán rồi giảng dạy lại cho cậu nhóc một cách dễ hiểu, cậu lại một lần nữa nhận được ánh mắt sùng bái của Long Long.
"——Anh ơi!!!" Miệng loa kích động lại xuất hiện.
Cùng lúc đó, dưới lầu truyền đến tiếng gọi Long Long.
"Mẹ em về rồi!", nghĩa là có thể ăn cơm, cũng có nghĩa sắp ăn mắng, Long Long nghe tiếng gọi mà vừa mong vừa sợ trong lòng.
Đã gần bảy giờ, Chúc Vi Tinh không thể để cho nhóc tiểu học chăm sóc mình nữa, cậu ân cần thuyết phục Long Long một bộ miễn cưỡng trở về, đồng thời cam đoan về sau sẽ thường xuyên liên lạc với nhóc ta.
Tiễn cậu nhóc cứ một bước quay đầu ba lần rời đi xong, Chúc Vi Tinh lại ngẩn người thêm mười phút nữa, mới chậm rãi tiêu hóa đống hỗn độn ngày hôm nay.
Tay đỡ trán rời giường, ngẩng đầu một cái liền trực tiếp đối mặt người bên kia.
Ngày hè bảy giờ mặt trời đã lặn từ lâu, chỉ còn một chút ánh sáng xanh sẫm từ chân trời tràn vào phòng ngủ nhỏ hộ 407, chiếu ra chút hình dáng bên trong gian phòng, cũng như bóng người...ở trên giường.
Người nọ nằm chổng vó, dài tay dài chân nằm ở nơi đó, mở mắt mà nhìn trần nhà, dường như đang ngẩn người.
Hình ảnh này khiến Chúc Vi Tinh trong chớp mắt cho rằng giấc mơ trước đó của cậu là thật, nheo nheo mắt một hồi mới phân rõ hiện thực cùng hư ảo. Sau khi định thần lại, phát hiện Khương Dực cũng nhìn sang, tính cảnh giác của thanh niên này quả thật cao đến nỗi như thể có ngàn đôi mắt ở trên đầu bắn ra tứ phía vậy.
Mà ánh mắt của hắn ngoại trừ có chút lười nhác, thì rất bình thường, không giống trong mơ chút nào.
Chúc Vi Tinh bừng tỉnh, thầm mắng sức tưởng tượng của mình quá phong phú.
Cậu nói với bên kia: "Hôm nay, cảm ơn."
Dứt lời, không đợi nhìn xem phản ứng của người nọ, cậu quả quyết kéo màn cửa xuống.
***
Kể từ ngày đó, Tiêu Long Long được Chúc Vi Tinh đối xử nhã nhặn liền bắt đầu không mời mà đến. Nhà