Đại địa chấn động, dưới chân là dung nham ầm ầm bốc hơi nóng bỏng sôi trào, trên đầu là mưa bụi dày đặc rơi xuống trên má và môi, quanh thân là dây leo quấn quýt đan xen như mắc lưới, toàn bộ thế giới như một cái kén khổng lồ, che ngợp bầu trời vây nhốt cậu bên trong.
Đầu óc mơ hồ ngạt thở như xuất thần, Chúc Vi Tinh ngỡ mình đang ở tận thế, nhìn quanh mới phát hiện cậu chỉ đang bị mắc kẹt trong gian cầu thang nhỏ hẹp quen thuộc...!Khó mà tránh thoát, khó mà cử động.
Đột nhiên mở mắt ra, Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm trần nhà hai giây mới xác nhận đó là một giấc mơ, xung quanh không có dung nham núi lửa hay mưa bụi dây leo gì cả, cậu đang ở nhà.
Lúc xuống giường đi giày vào thì nhìn thấy thuốc cảm trên bàn, tối qua dưới lầu bị người nào đó nhét vào trong tay, cũng không biết hắn mua lúc nào.
Sau khi uống vào thì hiệu quả tốt đến bất ngờ, cảm giác như đã khỏe hơn nửa, đáng tin hơn thuốc hết hạn của cậu nhiều.
Bỏ qua sự giao lưu quá mức ở cầu thang tối qua, nhớ lại trạng thái xuất thần của cậu hôm qua mới thấy lạ.
Sự hỗn độn quá mức kia một phần giống như vấn đề sinh lí khoa học, phần khác lại gần giống với cảm giác của mấy lần Chúc Vi Tinh ngất xỉu trước.
Nhìn chung dị thường của mấy lần đó, Chúc Vi Tinh cho ra một chút kết luận, ngoại trừ ở trong mơ hay du hồn thì hiện tượng này còn xảy ra lúc cơ thể cậu không khỏe, như thể tín hiệu Bluetooth không ổn định vậy, hoặc giống như bộ phận cấy ghép, cần phải trải qua một khoảng thời gian mới thích ứng hoàn toàn.
Một khi vật chứa xảy ra vấn đề thì liên kết với linh hồn cũng sẽ gián đoạn.
Tỷ như lần đầu cậu bị say nắng ở Ngư Chu Nhai, hay lần thứ hai ngất xỉu ở lễ khai trương thiết bị điện FO, đều bắt nguồn từ cơ thể ngoài ảnh hưởng đến linh hồn bên trong.
Ngày hôm qua vào lúc Chúc Vi Tinh mê man cũng cảm thấy tinh thần bị giãy giụa đè ép, nhưng ý thức phiêu diêu rốt cục cũng không thoát ra được, nên coi như thực sự là hôn mê trong thời gian ngắn thì cậu cũng chỉ là ngủ say mà thôi.
Cộng thêm chuyện cậu đã lâu không xảy ra hiện tượng du hồn, liệu có phải cậu đã dần thích ứng với cơ thể này rồi không?
Trong lúc suy nghĩ, Chúc Vi Tinh đã rửa mặt ăn sáng xong, sau đó tiện đà xuất phát đến trường.
Nhưng mới đi đến đầu ngõ đã nghe tiếng chuông thông báo của điện thoại vang lên, cậu mở ra nhìn, đúng thật có một dấu chấm hỏi to đùng trong hộp chat.
Chúc Vi Tinh nhất thời mất tự nhiên, do dự hai giây mới lịch sự "Chào buổi sáng."
[Ôn thần] mặc kệ, vẫn gửi dấu chấm hỏi tới.
Chúc Vi Tinh không hiểu ra sao, mãi đến khi bên kia ném qua cái định vị, còn tặng kèm ba dấu chấm than, Chúc Vi Tinh mới hơi hiểu ra.
Này còn không phải đang nói ông ở đây, nhưng em ở đâu hả?
[Chúc Tịnh Tịnh]: Tôi đang trên đường, đi học.
Ý là cậu đã rời khỏi nhà rồi.
[Ôn thần]: Chỉ có em chân dài biết đi, giỏi lắm!
Câu này như trực tiếp phát ra âm thanh, dự là nước sôi lửa bỏng lại sắp đến.
Chúc Vi Tinh không nói nên lời nhưng cũng hơi chột dạ, cậu thừa nhận mình còn chưa tiêu hóa xong chuyện tối qua nên muốn từ từ gặp lại, kết quả cái tên này còn không cho cậu chút bước đệm nào, mới tỉnh dậy đã nóng nảy.
Quỷ ấu trĩ.
Trong lòng thầm mắng, nhưng chân Chúc Vi Tinh vẫn rẽ góc mà đi.
Lên tới cửa nhà họ Khương, cậu mới vừa gõ nhẹ một cái, một cái tay từ sau cửa đã vươn ra tha cậu vào trong!
Khương Dực đã mặc quần áo chỉnh tề, chỉ có tóc tai là còn rối bù dựng đứng trên đầu, hắn chống tay ép Chúc Vi Tinh dựa vào cửa, cả người đều là chứng khó ở khi mới rời giường.
Chúc Vi Tinh nhìn hắn, lại nhìn xuống đầu chó đang nhìn chằm chằm nơi này của Khương Đại Phú ở trong góc, trong phòng rất tối, cậu bị ánh mắt sáng ngời của một người một chó này làm cho hết sức áp lực.
"Anh...!ưm..."
Biết rõ vào cửa sẽ gặp nguy hiểm nên cậu cũng coi như đã chuẩn bị tâm lí, không ngờ còn chưa nói được câu nào mà miệng đã bị chặn kín.
Chúc Vi Tinh không đẩy cái tên trước mặt ra được, bèn biết khôn định che mặt mình lại, nhưng tay còn chưa kịp nhấc lên đã bị bắt lấy, sau đó hiển nhiên chịu tội bị hôn từ trong ra ngoài, đến khi tách ra miệng lưỡi đều đã tê rần.
Chúc Vi Tinh có chút giận: "Tôi còn phải thổi sáo, miệng sưng sẽ bị thầy hỏi." Cậu vốn cũng không có chút kiến thức nào về phương diện này, nhưng tối qua lúc về soi gương mới bị dọa cho học khôn ra.
Khương Dực lại không cảm thấy có gì không ổn, hắn còn mặt dày dán vào Chúc Vi Tinh giảng giải khoa học: "Bị sưng là do các mao mạch trong miệng bị ứ máu, nếu luyện nhiều hơn thì mạch máu sẽ không mẫn cảm và sưng lên như vậy nữa."
Chúc Vi Tinh: "..."
Lúc đến thì bình tĩnh nhã nhặn, lúc đi lại đỏ mặt hụt hơi, lại còn không được phép đi một mình mà phải đi cùng người nào đó, đúng là không thể nói lí.
Chúc Vi Tinh hôm qua đi học không mang xe về, hôm nay bất đắc dĩ phải đi nhờ xe Khương Dực.
Thấy hắn đi về phía phòng hòa nhạc thành phố U, Chúc Vi Tinh biết ngay tên quỷ ấu trĩ này muốn ăn sandwich thịt nướng.
Lần đầu tiên cậu đến cửa hàng này, quả nhiên ở đây rất nhỏ.
Khương Dực mua một phần định nhét vào túi như thường lệ, nhưng nửa chừng lại nhìn Chúc Vi Tinh.
Cậu cũng không xoắn xuýt, mau chóng vươn tay gắp túi bánh, còn không quên căn dặn: "Trên xe không thể ăn, không an toàn."
Khương Dực: "Hừ."
Hai người đi ngang qua đại lộ Thiên Nga, Chúc Vi Tinh nhìn thấy bên kia đường chính là cái trụ đá mà cậu đã ngồi khi bị lạc vào hôm khai giảng đầu học kì, nửa năm trước người này cho cậu đi nhờ có một đoạn mà còn miễn cưỡng, nửa năm sau lại vì không đến trường chung với hắn mà phát dỗi.
Cuộc sống quả thực vô thường, mà cũng rất thú vị.
Đến nơi, hai người tách ra ở ngã tư.
Chúc Vi Tinh trả sandwich lại cho hắn, còn săn sóc mở gói ra sẵn.
Cậu không để Khương Dực đưa mình vào trường, về mối quan hệ đã thay đổi giữa hai người, Chúc Vi Tinh biểu hiện tạm thời không định công khai hoặc quá bày vẻ.
Mặc dù cậu không quan tâm đến những lời đàm tiếu, nhưng vẫn còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, sinh hoạt vườn trường khiêm tốn yên ổn sẽ có lợi cho hoạt động học tập của cậu hơn.
Thấy người đang ăn sandwich không tỏ vẻ gì, Chúc Vi Tinh bổ sung: "Cũng không cần giả vờ xa lạ hay tránh hiềm nghi, cứ...!thuận theo tự nhiên đi." Nhỡ có bị người khác chú ý hay bàn tán, Chúc Vi Tinh cũng không phải không thể chịu được, cậu chỉ mong hai người có thể ở bên nhau một cách tự do riêng tư, tránh những ánh mắt tò mò bên ngoài làm phiền.
Khương Dực bản tính tùy tiện, sao có thể chịu được sự ràng buộc này, hắn đang định bày ra một mặt chín chắn giảng giải thì nghe Chúc Vi Tinh hỏi: "Lẽ nào anh muốn tôi đi đến đâu cũng bị nhìn ngó hay sao?" Mặc dù lúc bình thường cũng không kém bao nhiêu, nhưng nếu có bản nâng cấp hơn nữa thì khó mà tưởng nổi.
Vẻ mặt Khương Dực nhất thời trở nên dữ tợn: "Ai nhìn ngó em?"
Chúc Vi Tinh vội vàng nói: "Không có ai, chỉ là ví dụ thôi."
Khương Dực im thinh giãy giụa tâm lí, hồi lâu cũng không lên tiếng, vẻ mặt hết sức không vui.
Chúc Vi Tinh biết hắn đã đồng ý: "Vậy tôi đi học đây."
Tan học còn phải đi làm thêm, có vết xe đổ sáng nay, Chúc Vi Tinh liền phòng hờ nói trước: "Buổi chiều tôi còn phải làm thêm, chắc là không cùng anh về nhà được."
Xe đỗ sau một gốc cây, Khương Dực dựa vào tay lái, đứng khuỵu gối, nghe vậy liền híp mắt nhìn cậu.
Khương Dực: "Ai nói muốn cùng em về nhà?"
Chúc Vi Tinh càng sảng khoái: "Được, ngày mai gặp."
Nhưng cậu mới vừa quay người đi đã bị kéo trở về, cúi đầu nhìn mới phát hiện sợi dây phụ kiện trên áo mình mặc hôm nay không biết đã bị tên kia níu lại buộc vào tay lái lúc nào chẳng hay, lại còn thắt nơ bướm, kĩ thuật hết sức quen mắt.
Chúc Vi Tinh: "..."
Chúc Vi Tinh: "Anh làm gì vậy?"
Khương