Chúc Vi Tinh không có weibo và cũng không biết dùng, cậu mò mẫm rất lâu trên điện thoại mới học được thao tác sử dụng.
Nhưng đợi đến lúc cậu đăng nhập vào tìm cái tài khoản [Cửu Vận Liên Hoa Hội] kia thì phát hiện nó đã bị hủy mất rồi.
Chúc Vi Tinh lại tìm trên mạng một vòng nữa nhưng vẫn không có bất kì thông tin gì, thứ này dường như tồn tại như một cái vỏ rỗng không trong thế giới ảo, sau khi bị đâm thủng thì chẳng có gì bên trong cả.
Nhưng Chúc Vi Tinh không tin, cậu cảm thấy nhất định có ẩn khuất gì đó bên trong.
Nan giải là cậu phải làm thế nào để tìm ra con đường đi vào đó? Nhất thời không có manh mối gì sất.
Vừa nghĩ vừa bước xuống lầu thì cậu gặp Lương Vĩnh Lệ đang ra ngoài ban công phơi quần áo.
Hai người đối mặt, Chúc Vi Tinh chủ động hỏi thăm: "Vẫn ổn chứ?"
Lương Vĩnh Lệ gật đầu: "Vấn đề ở quán bar đã được giải quyết, cũng đã mở cửa trở lại."
Chúc Vi Tinh: "Không làm lỡ công việc thì tốt rồi."
Lương Vĩnh Lệ nói: "Không những không làm lỡ mà còn được nhận bồi thường, ông chủ mới này hào phóng thật.
Mọi người ai cũng nói việc điều tra thực chất chỉ là hình thức, kể cả khi quán thực sự có vấn đề thì vẫn có thể kinh doanh như thường thôi."
Chúc Vi Tinh nghe ra ẩn ý của cô: "Cô cảm thấy chuyện này có vấn đề?"
Lương Vĩnh Lệ hơi ngập ngừng.
Chúc Vi Tinh: "Không tiện nói cũng không sao."
Lương Vĩnh Lệ lắc đầu, chuyện liên quan đến vị minh tinh kia đã trở thành chủ đề nóng sốt gần đây, Chúc Vi Tinh tò mò về anh ta thì cũng là chuyện bình thường, mặc dù trông cậu không giống như quan tâm lắm.
Đối với cậu, Lương Vĩnh Lệ không có gì phải cảnh giác.
"Lúc Khải Khải đến quán bar, quả thật là có chút kì quái."
Chúc Vi Tinh: "Như thế nào? Cô có nhìn thấy anh ta không?"
Lương Vĩnh Lệ gật đầu: "Hôm đó là ca trực của tôi, nhưng có nhiều người muốn phục vụ phòng riêng của anh ta lắm, tôi không tranh với bọn họ mà lui ra nhường chỗ, chỉ đứng từ xa nhìn anh ta một cái.
Tinh thần anh ta quả thực không tốt, vẫn cứ luôn cúi đầu như đang khó chịu vậy.
Hiện tại nhớ lại, chắc lúc đó anh ta bị bệnh.
Nhưng anh ta vẫn gọi rất nhiều rượu, còn một mình uống hết sạch nữa."
"Anh ta nói mình không ngủ được, không dám ngủ, uống rượu uống thuốc ngủ đủ cả, thậm chí còn nôn ra khắp sàn, phải tìm mấy người vào dọn dẹp.
Nhân viên tạp vụ đã thấy nhiều khách say xỉn lắm rồi, nhưng chưa thấy vị khách nào tinh thần bất ổn như vậy, hôm đó bọn họ còn định báo cảnh sát nhưng anh ta rất hào phóng cho rất nhiều tiền boa để hòa hoãn.
Rốt cục náo loạn đến hơn nửa đêm thì bỗng nhiên anh ta vội vội vàng vàng rời đi, cứ như nhìn thấy thứ gì, dáng vẻ như đang chạy trốn vậy."
"Những chuyện này đều là do cô bạn thay ca của tôi kể lại, lúc khai báo cũng nghe cô ấy nói như vậy với cảnh sát, nhưng còn một chuyện cô ấy không nói." Lương Vĩnh Lệ bỗng nhiên nói.
Chúc Vi Tinh nhìn cô.
Lương Vĩnh Lệ: "Khải Khải để quên cái áo khoác, hai người phục vụ khác ở đó đưa ra hộp Valium trong túi nhưng còn ít tiền cùng với một tấm giấy địa chỉ viết tay thì họ không có giao cho cảnh sát."
Nghĩ cũng biết tiền nhất định đã bị lấy đi, Chúc Vi Tinh chỉ quan tâm cái địa chỉ kia.
Lương Vĩnh Lệ nói: "Không biết, cô ấy sợ chọc phải nhân viên cũ của quán nên không nhắc đến."
Chúc Vi Tinh hỏi: "Nhân viên cũ nào?"
Lương Vĩnh Lệ: "YiYi."
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có luồng khói dày đặc xộc ra từ bên cạnh, có người từ trong bếp lao ra, là Lương Vĩnh Phú.
Anh đeo tạp dề, một tay cầm muôi, một tay che miệng nhìn em gái cầu viện.
Lương Vĩnh Lệ vừa nhìn liền nhanh chóng vọt vào trong cứu vớt tình hình.
Lương Vĩnh Phú dụi dụi mắt, lúc này mới phát hiện Chúc Vi Tinh có ở đó, anh xấu hổ cười nói: "Tôi muốn học nấu ăn, kết quả lại hỏng bét."
Chúc Vi Tinh nói: "Bà anh sẽ không để ý đâu."
Lương Vĩnh Phú lại nhất thời lúng túng: "Khụ...!Không phải cho bà nội, gần đây bà ấy không khỏe, ăn uống không ngon, này là nấu cho ông chủ của tôi."
Chúc Vi Tinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng từng thấy ở nhà hàng nọ, cậu không bình luận gì mà chỉ gật đầu, bước vòng qua Lương Vĩnh Phú rồi đi xuống lầu.
Xa xa đã nghe tiếng than khóc vang vọng, trước tòa nhà số 6 bên cạnh đặt đầy vòng hoa.
Chúc Vi Tinh biết chuyện này, là do người em chồng bao phen trúng gió của chị Trần cuối cùng đã qua đời, trước khi mất y không để lại nhà cho đứa con bất hiếu của mình mà giao lại cho anh trai và chị dâu.
Chị Trần cùng chồng mình cũng coi như biết ơn, nhưng kiêng kị người chú nhỏ này năm xưa phạm phải chuyện không nên, lại thêm đang dịp Thanh Minh nên muốn siêu độ cho y, nhà họ bèn tìm hòa thượng đến làm lễ.
Chỗ xóm giềng cũ mấy chục năm trong ngõ, mọi người ít nhiều gì cũng bày tỏ ít tấm lòng nên trước lầu có rất nhiều người đến phúng viếng.
Chúc Vi Tinh thấy bà nội mình cũng có mặt trong đám người, tay xách mấy hộp tiền giấy đứng đó.
Cậu muốn giúp bà một tay, nhưng vừa bước lên trước thì nghe thấy tiếng tụng niệm văng vẳng, rầm rì không dứt, như gần như xa.
Cậu đột nhiên hoa mắt, cả người gần như lảo đảo, trái lại còn phải nhờ bà nội nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu kịp lúc.
May mà cảm giác này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, Chúc Vi Tinh tỉnh táo lại rồi nhanh chóng đứng vững.
Bà nội cau mày hỏi: "Con sao vậy?"
Chúc Vi Tinh không dám nghe tiếng tụng kinh trên lầu nữa, cậu nói: "Chắc con đi vội, vấp chân thôi ạ."
Bà nội nói: "Cẩn thận một chút."
Chúc Vi Tinh cụp mắt đáp một tiếng.
Bà nội săn sóc nói: "Họ phải làm nghi lễ cúng bái này trong ba ngày, có nhiều chuyện cần làm, bà với dì Tiêu mấy ngày nay sẽ ở đây phụ giúp."
Chúc Vi Tinh nói: "Bà bận vậy để con mang cơm cho anh hai."
Bà nội lắc đầu: "Anh của con tự mua đồ ăn được, cũng không phải là chưa từng, ngược lại là con đó, tự chăm sóc mình cho tốt đi."
Chúc Vi Tinh nhất thời chưa hiểu ý của bà.
Bà nội lặng thinh một lúc rồi bỗng nhiên nói: "Ngay dịp Thanh Minh, ở đây lại làm lễ cúng bái tụng kinh, con không cần phải ở nhà suốt đâu."
Chúc Vi Tinh ngẩn ra: "Sao ạ?"
Bà nội giải thích: "Không phải có kì nghỉ ngắn sao? Con có thể ra ngoài với bạn bè, nửa năm qua đã nghỉ ngơi được bao nhiêu đâu?" Ngoại trừ mấy ngày sức khỏe cậu không chịu nổi nữa mới phải đình công thì không phải nói nữa.
Từ khi trở thành Chúc Vi Tinh tới nay, cậu biết bà cụ thương và lo cho mình, nhưng bởi vì tính cách cả hai nên cho dù ở chung có hòa thuận lễ độ, có chút ấm áp đi nữa thì vẫn còn thiêu thiếu đôi phần thân thiết, thậm chí còn không nói chuyện nhiều như với dì Tiêu.
Nhưng Chúc Vi Tinh không ngờ hôm nay lại nghe được sự quan tâm và lời khuyên răn thẳng thắn như vậy từ bà nội, có lẽ do nhìn thấy sự sống chết vô thường của nhà khác thế này khiến cho bà nội sinh ra chút xúc động, Chúc Vi Tinh cảm động không thôi.
Cậu nói: "Không sao ạ, kì nghỉ ngắn này con có đi làm thêm, thời gian nghỉ ngơi vui chơi cũng có.
Ngược lại là bà nội, đi phụ giúp nhà người ta cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe."
Bà nội lẳng lặng nhìn cậu một lúc, sau đó vươn tay phủi hết mớ mạt vụn phất phơ trên vai Chúc Vi Tinh, nhẹ giọng nói: "Đi đi."
Chúc Vi Tinh mỉm cười: "Vâng, con đi đây."
******
Chúc Vi Tinh vốn đang nghĩ cách để nói cho Khương Dực hiểu mình đi làm thêm sẽ không cùng hắn về nhà chung, không ngờ người nọ đã nhắn qua trước rằng tối nay hắn có việc.
Đối với hành tung bất định của Khương Dực, Chúc Vi Tinh nói hoàn toàn không tò mò là không đúng, nhưng cậu cho rằng việc để đối phương có đủ không gian riêng không có nghĩa là không quan tâm, mà là thể hiện cái nhìn trưởng thành trong tình yêu, cậu tin tưởng Khương Dực nên không nhất thiết phải để mắt tới hắn mọi nơi mọi lúc.
Nếu Khương Dực sẵn lòng chia sẻ với cậu, cậu sẽ vui lòng lắng nghe, nhưng nếu Khương Dực lười báo cáo,