Hai cô gái đi đến đây, một người là cô gái buộc tóc đuôi ngựa từ khoa múa, người còn lại thì là trò cưng của Trần Chu, một lát sẽ có màn biểu diễn sáo độc tấu - Kim Minh Nguyệt.
Bị phát hiện nghe lén, Chúc Vi Tinh vội nghĩ cách giải quyết hậu quả làm sao cho tốt.
Đang do dự lúng túng, cậu chợt thấy hai cô gái ngừng bước chân, vẻ mặt kinh hãi nhìn về nơi này.
Chúc Vi Tinh nhìn xuyên qua bụi cây, mới phát hiện có người đi trước cậu một bước, từ một bên khác của bụi cây đi ra.
Tay cầm điện thoại miệng cắn điếu thuốc, vẻ mặt không vui vì bị quấy rầy.
Thế mà lại là vị trưởng ban xóa đói giảm nghèo đến trường hôm nay —— Quản lí Trương Thân của tập đoàn Thiên Sơn?
Chúc Vi Tinh hơi kinh ngạc, người đàn ông này...!Anh ta đứng đây từ khi nào? Còn sớm hơn cả cậu sao? Nhưng cậu lại không phát hiện ra.
Trước sự kinh sợ của hai cô gái nhỏ, Trương Thân, người như đang hút thuốc trút bầu tâm sự ở đây, một thân ngập vẻ thương nhân thành đạt, chỉ liếc nhìn họ một cái rồi quay người đi.
Nhưng Kim Minh Nguyệt và cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia lại tái mặt, hiển nhiên đang lo không biết mấy lời sơ suất vừa rồi có bị vị khách quan trọng này nghe được hay không, việc hợp tác giữa nhà trường và tập đoàn Thiên Sơn không đến nỗi thất bại, nhưng liệu tiền đồ tương lai của các cô có bị ảnh hưởng gì không thì còn chưa biết.
Chúc Vi Tinh chưa kịp đặt mình vào hoàn cảnh của hai người mà nghĩ, đã thấy đối phương chuyển hướng không chú ý phát hiện ra mình nữa, cậu bèn nhanh chóng đuổi theo hướng Mã Khánh rời đi.
Đáng tiếc người đã sớm không thấy tăm hơi.
Chúc Vi Tinh không từ bỏ, tìm một vòng phạm vi bán kính mấy trăm mét vẫn không có kết quả.
Lúc này mới không cam lòng trở lại hội trường, nửa sau chương trình đã bắt đầu từ lâu.
Lục Tiểu Ái ngạc nhiên vẫy tay với cậu: "Mau đến xem!"
Chúc Vi Tinh bước tới, mới đứng lại nghe 3 giây đã cau mày.
Lục Tiểu Ái nói: "Cô ấy mới ra sân đã sai sai, cứ tưởng đến đoạn sau có thể tròn trịa lại, ai ngờ càng ngày càng nát."
Trên sân khấu bấy giờ chính là bản sáo , khúc này trước chậm sau nhanh, vừa khó vừa dễ, là một tác phẩm mà Chúc Vi Tinh trong khoảng thời gian ngắn không dám thử thách.
Thế nhưng với trình độ của Kim Minh Nguyệt mà nói, sự lựa chọn này lại an toàn, dù sao cô ấy cũng đã làm bùng nổ sân khấu với khúc mở màn , hẳn nhiên không nên thua ở màn này được.
Thế mà những gì Chúc Vi Tinh và khán giả nghe được lại là một vở diễn chồng chất lỗi, từ kỹ thuật đến tiết tấu cho đến cao độ đều sai nhịp cả, buồn cười đến cực điểm.
Làm liên lụy đến ba vũ công diễn cùng, cũng chính là mấy người Hà Linh, trình diễn lộn xộn cả lên, thiếu điều va vào nhau thôi.
Có thể nói tai nạn không nhỏ, sợ là sẽ được ghi danh buổi văn nghệ thảm hại trong sử sách học viện Nghệ thuật U mất.
Chúc Vi Tinh không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Kim Minh Nguyệt, cô trang điểm đậm, dưới ánh đèn sân khấu trông còn trắng bệch hơn.
Bạn học dưới khán đài xấu hổ thay cô đến mức muốn đào lỗ chui vào, có một số sinh viên ngoài trường còn bí mật lấy điện thoại ra quay video lại, một bộ cười trên nỗi đau của người khác.
Lục Tiểu Ái lầm bầm lầu bầu: "Rốt cục là xảy ra chuyện gì?"
Chúc Vi Tinh suy đoán, loại nhân vật lớn luôn bận bịu công việc như Trương Thân có thể quay đầu liền quên, nhưng kẻ tiểu nhân chột dạ lại không ung dung được thế, phát huy thất thường cũng dễ hiểu.
Gian nan vượt qua được màn này, khúc nhạc dạo phấn khởi của buổi hòa nhạc cũng đã bị chùng xuống, dù cho phần sau của chương trình có sôi động đến đâu đi nữa, mọi người cũng không lên nổi tinh thần, đúng là một con sâu làm sầu nồi canh mà.
Khác với mọi người vẫn nán lại hiện trường vụ thảm họa, Chúc Vi Tinh sau khi theo dõi màn biểu diễn xong, không đợi trưởng nhóm lên tiếng đã chào Lục Tiểu Ái một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi hội trường, Chúc Vi Tinh đi đến con đường mòn mà cậu đã đậu chiếc xe đạp cũ của mình ở đó.
Mới vừa mở khóa, điện thoại trong túi đã rung lên.
Một số xa lạ, không phải tin nhắn, là cuộc gọi.
Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm cuộc gọi đến mấy giây, sau đó mới ấn nút nhận.
Bên tai không động tĩnh gì, Chúc Vi Tinh cũng chẳng ừ hử, kiên nhẫn cầm điện thoại chờ, cậu đợi gần nửa phút, bên trong mới truyền đến một giọng cười nhàn nhạt.
Là một giọng nam khàn khàn vô lực, gã nói: "Chúc Vi Tinh, mày đúng là gan lớn."
Là một người sống.
Tuy rằng suy yếu, nhưng có tiếng thở, hổn hển, cứ như một cái loa bị hỏng, xen lẫn với âm thanh tách dòng điện nghe hết sức chói tai.
Chúc Vi Tinh không nói chuyện.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngôn Hoan
2.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3.
Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn
4.
Nếu Trường An Không Tồn Tại
=====================================
Đối phương tiếp tục cười, tiếng cười tràn đầy tức giận và oán hận: "Không phải mày muốn tìm tao sao? Còn phải nhờ đến Khương Dực điều tra hành tung chặt đường lui của tao à? Được...!Được thôi...!Tao biết mục đích của mày là gì.
Chuyện của Mạnh Tế, của Phó Uy, cả của mày...!tất cả đều nên giải quyết một lần cho xong.
Mày đã đuổi cùng giết tận như thế, đương nhiên tao sẽ cho mày toại nguyện."
Chúc Vi Tinh lên tiếng, giọng vẫn luôn bình tĩnh: "Khổng Cường? Hiện tại anh đang ở đâu?"
Khổng Cường lại bắt đầu cười.
Chúc Vi Tinh yên lặng chịu đựng ma âm xuyên não của gã một lúc lâu, mới nghe bên kia quăng tới một cái địa chỉ.
Chúc Vi Tinh ngây người.
"Không được mang theo bất cứ ai tới, cũng không được báo cảnh sát, nếu không, tao sẽ nói bí mật của mày cho cả thế giới biết!"
Bí mật? Cậu có bí mật gì?
Chúc Vi Tinh đang tự hỏi thì đúng lúc này, tiếng bước chân mang theo một luồng gió lạnh bỗng đâu từ phía sau ập đến!
Chúc Vi Tinh không kịp trở tay bị hất ngã xuống đất, trong nháy mắt ấy, tay lái xe đạp mà cậu đang nắm đã lọt vào tay kẻ khác.
Một bóng người màu đỏ với tiếng cười sắc bén quỷ quyệt đẩy chiếc xe nhỏ màu bạc của Chúc Vi Tinh phóng về phía trước mà chạy, trong mấy giây đã kéo khoảng cách ra xa.
"—— a kakaka kakakkkkkk..."
Hắn cướp chiếc xe nhỏ của cậu đi rồi...
Cảnh tượng này thực sự thần kinh đến mức buồn cười, nhưng Chúc Vi Tinh lại không vui nổi.
Đối với việc này, hoặc là hắn biến mất tăm tích, hoặc là sẽ xuất hiện như một kẻ điên luôn theo dõi và gây rối cậu, Chúc Vi Tinh đau đầu không thôi, hành động không thể đuổi kịp đối phương, cậu chỉ có thể dùng lời nói.
Chúc Vi Tinh hét theo sau: "—— Mã Khánh! Cậu cướp xe của tôi làm cái gì? Có phải cậu đã giả danh Phó Uy gửi tin nhắn ảnh cho tôi không?! Cậu có biết Khổng Cường không? Cậu và Mạnh Tế có liên can gì đến hắn hả?"
"—— dát kèn kẹt ka ka........."
Đáng tiếc trả lời cậu chỉ có tiếng cười xa xăm rè rè hỏng hóc của Mã Khánh.
Chúc Vi Tinh triệt để không nói nên lời, chật vật chống đỡ ngồi dậy, cũng may không té bị thương.
Phủi sạch bụi bẩn, Chúc Vi Tinh do dự là nên về nhà, hay là đi đến nơi hẹn gặp Khổng Cường.
Địa điểm nhạy cảm, thời gian cũng không tiện, thân gã còn đeo trên lưng vụ án, liệu đi như thế có gặp nguy hiểm không? Chúc Vi Tinh do dự, nhưng nếu không đi, không phải sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để biết được chân tướng hay sao?
Còn có Mã Khánh, trạng thái này của hắn ta hẳn nhiên không bình thường, xe chỉ là thứ yếu, điều Chúc Vi Tinh lo hơn là bỏ mặc hắn chạy loạn khắp nơi sẽ xảy ra chuyện mất.
Liếc nhìn điện thoại, trong lòng chợt dâng lên nỗi bất an khó tả.
Rốt cục cậu quyết định báo tin cho nhà trường, trước tiên tìm người thu xếp chuyện Mã Khánh, sau đó...!cậu vẫn phải nên đi gặp kẻ có khả năng là đầu sỏ sau màn này một chuyến.
Song, mới đi được nửa đường về hội trường, Chúc Vi Tinh đã đụng mặt nhóm người thuộc bộ phận phụ trách, Trần Chu, Tân Mạn Mạn, Hà Linh và một số cán bộ khác, mênh mông cuồn cuộn hướng về trước.
Vừa thấy Chúc Vi Tinh, Trần Chu dừng bước, nhìn sang với vẻ mặt hùng hổ.
"Tới thật đúng lúc, đang tìm cậu đây!"
Chúc Vi Tinh không để ý tới thầy ta, thắc mắc quay sang nhìn một