Chúc Vi Tinh nhíu mày, Hạ Đình Chi không có ý nói tới lần va chạm ở phòng đàn xé rách tay áo cậu.
Mà ý như nói hai người còn có ngọn nguồn khác.
Chúc Vi Tinh bất ngờ, đang muốn hỏi đối phương cho rõ, thì chợt nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất từ cách vách, sau đó là tiếng kêu đau của một cô gái.
Khương Lai và Hạ Đình Chi đều cau mày nhìn lại, lúc này trên mặt cả hai đều lộ vẻ chán ghét khó chịu, thần sắc trịch thượng.
Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không được quấy rầy đến bọn họ dùng bữa.
Chúc Vi Tinh cũng nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy cái bàn phía sau vách trúc của bọn họ bị lật đổ, chén đĩa vỡ nát, cô gái đã ngã xuống đất, tay bị vật sắc cắt, mà người đàn ông bên cạnh không chỉ không lo lắng, trái lại còn đứng ở một bên quát mắng cô, cảnh tượng thật khó coi.
Nhân viên phục vụ còn chưa đến, Chúc Vi Tinh đã trước một bước đi qua kia, khom người đỡ cô gái dậy, sau đó lấy khăn tay ra bịt lại vết máu cho cô.
Cô gái lại không quan tâm đến vết thương ở tay, chỉ loay hoay lo lắng chiếc áo sơ mi ren cổ thấp và chiếc váy ngắn da hổ của mình bị lộ.
Chúc Vi Tinh phát hiện liền lấy áo khoác ở bên cạnh phủ lên người giúp cô che lại.
Hành động anh dũng này của cậu đương nhiên khiến gã béo chướng mắt, hắn lập tức đổi mục tiêu, quay sang gầm gừ làm khó dễ Chúc Vi Tinh.
"Mày là ai? Tao quản bạn gái của tao, liên quan gì mày?!"
Chúc Vi Tinh mặt không cảm xúc, thấp giọng hỏi cô gái kia: "Có thật không?"
Cô gái khẽ lắc đầu, giọng sợ sệt: "Không phải, chỉ là quan hệ công việc thôi."
Chúc Vi Tinh nhìn gã kia: "Cho dù anh với cô ấy có quan hệ gì đi nữa, nếu cư xử quá đáng, gây rối trật tự công cộng, tôi có thể báo cảnh sát bắt anh." Giọng nói của cậu vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng cảm giác băng đá tỏa ra, rất có lực xuyên thấu.
Gã đàn ông hung bạo không chịu thua, vươn tay hất đổ cà phê trên bàn: "Báo cảnh sát? Con gà non như mày khẩu khí cũng không nhỏ, hay là thử xem?! Trước khi cảnh sát tới, tao có thể cho mày với cô ta đẹp mặt luôn!"
Chúc Vi Tinh không để ý, bị cà phê tung tóe bắn trúng, ánh mắt triệt để xuống âm độ, không cùng hắn phí lời, cậu trực tiếp lấy điện thoại ra.
Nhưng có cánh tay còn nhanh hơn cậu, vươn ra che điện thoại lại, lắc lắc đầu nhìn Chúc Vi Tinh, ánh mắt cầu xin.
Là cô gái kia.
Chúc Vi Tinh dừng lại, lộ vẻ do dự.
Gã béo thấy vậy, thái độ càng hung hăng hơn, thậm chí còn muốn trở tay tóm lấy cô gái, nhưng bị một bóng người cao gầy chặn lại.
Hạ Đình Chi mặc dù bước lên phía trước, nhưng đầy mặt lạnh lùng khinh thường, không thèm liếc nhìn tên rác rưởi này đến lần thứ hai.
Chỉ quay đầu nói với nhân viên phục vụ đến chậm: "Đuổi hắn ra ngoài."
Nhân viên phục vụ vốn muốn tìm người giải hòa để xoa dịu đôi bên, nhưng sau khi nhận ra người nói chuyện là ai thì lập tức nghe theo.
"Vâng, ngài Hạ."
Anh ta vẫy tay gọi hai người phục vụ tới, phớt lờ người đàn ông đang ầm ĩ bảo khách hàng là Thượng Đế, trực tiếp đẩy hắn ra khỏi quán cà phê, thậm chí là ra khỏi lầu ba.
Khương Lai phía sau thở dài: "Trời ạ, vị Thượng Đế này cũng thừa mỡ quá rồi."
Sau khi đuổi gã béo đi, Chúc Vi Tinh vẫn cảm thấy cô gái bên cạnh còn run lẩy bẩy, cậu muốn thay mặt cô cảm ơn Hạ Đình Chi đã ra tay giúp, ai ngờ ngước mắt lên đã đối diện ngay một ánh mắt lạnh lẽo, không vì kẻ quấy rối đã biến mất mà thu lại, nhìn cô gái và Chúc Vi Tinh nháo loạn xong một trận, càng chán ghét hơn trước, rõ ràng phân hai người bọn họ vào cùng một loại người.
Khương Lai cũng phát hiện, mềm giọng đề nghị: "Đồ uống đến rồi, chúng ta quay lại bàn..."
Hạ Đình Chi dửng dưng ngắt lời: "Không cần, tôi còn có việc, không uống."
Khương Lai bất đắc dĩ: "Đình Chi, Vi Tinh là bạn học của tôi, cậu ấy rất tốt."
Hạ Đình Chi châm biếm: "Bạn học tốt gì mà lẻn vào tiệc tư nhân của người ta trộm chó bắt gà? Ban đầu tôi xin cảnh sát tha cho cậu ta một lần, đã tính là nương tay rồi."
Nói xong, chỉ nói với Khương Lai một câu "Quần áo để trong xe của cậu, đưa cho cậu ta không cần trả lại", dứt khoát rời đi.
Khương Lai hoảng loạn, vội vã đuổi theo, trước khi đi còn nhiều lần trấn an Chúc Vi Tinh chuyện này nhất định có hiểu lầm, sẽ giúp cậu tìm hiểu rõ ngọn nguồn, cũng sẽ giải thích với Đình Chi.
Chúc Vi Tinh cũng có chút mơ hồ, không hiểu Hạ Đình Chi đang nói tới cái gì, nhìn theo hai bóng lưng biến mất, lại nhìn ly sữa lắc táo còn nguyên trên bàn, khẽ thở dài.
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng: "Xin lỗi..."
Chúc Vi Tinh nhìn Lương Vĩnh Lệ một thân chật vật, lắc đầu: "Ra ngoài rồi nói."
Hai người tìm một chỗ có mái che trong góc đài quan sát ngồi xuống, nhưng một lúc lâu không ai mở miệng nói chuyện.
Một trận gió lạnh lướt qua, Chúc Vi Tinh cuộn tròn ngón tay lạnh lẽo, cúi đầu liền phát hiện người bên cạnh đưa khăn giấy qua.
"Lau đi, trên người dính bẩn." Lương Vĩnh Lệ nói.
Chúc Vi Tinh nhìn khăn giấy kia, cảnh tượng này gần giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Lúc đó, cậu chia cho cô một cân mì sợi nhỏ, cô đáp lại chiếc ghim băng để đính lại cái áo bị Khương Dực làm hỏng của cậu.
Đáng tiếc, gương mặt mộc tươi đẹp của cô giờ đây đã bị lớp trang điểm đậm che phủ, khiến cô như biến thành một con người khác.
"Cảm ơn." Chúc Vi Tinh vẫn nhận lấy, nhưng không lau.
Lương Vĩnh Lệ khẽ cười: "Cậu coi thường tôi sao?"
Chúc Vi Tinh mặt mày trầm tĩnh, từ khi Hạ Đình Chi rời đi cậu đã không có biểu cảm gì.
Cậu nói: "Không có." Quả thực là không có, lựa chọn của cá nhân, cậu không có cách nào can thiệp.
Với tính cách của cậu, cũng sẽ không can thiệp.
Lương Vĩnh Lệ cúi đầu, cười cười: "Tôi còn chưa đến mức bán thân, chỉ là chen đường với người khác, ăn chút cơm mà thôi, công việc này có tên tuổi, chỉ giới hạn sinh viên đại học, gọi là Bầu bạn tư nhân"
Nhưng gã béo vừa rồi rõ ràng là không tuân theo quy tắc cơ bản, hắn thật sự không hiểu sao? Hay là giới hạn của loại nghề nghiệp này vốn đang bị lu mờ, ngày một biến chất.
Chúc Vi Tinh vẫn không nói gì, xem ra không định bày tỏ ý kiến, cũng không truy hỏi tại sao, lý do thì ai cũng biết, đơn giản là vì tiền.
Lương Vĩnh Lệ cũng tự mình nói: "Tôi chính là ham ăn biếng làm, ngại công việc bán thời gian ít tiền còn mệt mỏi, bà nội tôi thực ra mắng không sai, cho nên lần sau không cần giúp tôi nữa đâu, trái lại còn làm hỏng chuyện của bản thân cậu."
Chúc Vi Tinh gật đầu, đứng dậy muốn rời đi, lại nghe Lương Vĩnh Lệ bỗng nhiên cao giọng gọi: "Chúc Vi Tinh!"
Chúc Vi Tinh quay đầu lại, nhìn ánh mắt sáng ngời của cô gái, từng câu từng chữ, dường như đang cho cậu lời khuyên.
"Cậu rất thông minh, nhưng thẳng thắn quá mức, không đủ phòng bị trước người khác.
Người ở Linh Giáp đều là tầng lớp dưới đáy xã hội, không mấy ai thực sự trong sạch đơn thuần đâu.
Như tôi trước sau hai mặt vậy.
Cho nên...!trước khi hiểu rõ một người, cậu đừng tin tưởng quá nhiều, cho dù là người thân cận nhất, trông như đối tốt với cậu nhất, cũng không nên."
Chúc Vi Tinh phát hiện trong lời cô có ẩn ý, sắc mặt lạnh lùng, cậu cố ý vặn lại: "Cô đang nói bản thân sao? Tỷ như, anh trai...!cô?"
Lương Vĩnh Lệ hơi sửng sốt, nhưng hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy."
********
Chúc Vi Tinh trở lại Linh Giáp thì trời đã tối, lúc đi ngang qua tòa nhà số 4, mơ hồ nghe thấy động tĩnh, cậu ngẩng đầu khỏi điện thoại, cẩn thận lắng nghe.
Có người đang hát, là phụ nữ, giọng rất nhẹ nhàng.
Chúc Vi Tinh nghe không rõ lời bài hát, nhưng sau khi khúc hát tạm dừng, cậu nghe ra người nọ hỏi một câu: "...!Con trai, mẹ hát có hay không?"
Không được đáp lại, cũng không nên có người đáp lại.
Đèn đường ở