Mời Khương Dực tới nhà ăn bữa cơm đêm giao thừa thực ra không phải ý của Chúc Vi Tinh.
Trong lòng cậu hiểu rõ tính nết của tên nhóc du côn này, ngại giả vờ giao tiếp ngại giả vờ khách sáo, nói không đúng còn có thể chọc giận đến hắn cũng không chừng.
Bạn bè Khương Dực không ít, Chúc Vi Tinh vốn tưởng hôm nay hắn sẽ ở cùng nhóm du côn, ai ngờ cậu thấy hắn trùm đầu ngủ thẳng đến chạng vạng, lúc này mới phát hiện dường như hắn chỉ đón Tết một mình, mới nhịn không được để ý.
Mẹ Khương không ở nhà, quán ăn bên ngoài chín phần mười đã đóng cửa, cái tên đến bánh trôi còn lười ăn này thì ăn được cái gì đây.
Có lẽ là thấy Chúc Vi Tinh vẫn luôn nhìn cửa sổ đối diện rồi lại xem điện thoại suốt, dì Tiêu đang giúp bà Chúc vo gạo mới hỏi: "Tiểu Khương năm nay lại ở một mình nhỉ?" Nghe giọng điệu của dì, hiển nhiên đây không phải một hai lần.
Chúc Vi Tinh chần chờ gật đầu.
Bà nội bỗng nhiên mở miệng: "Chắc nó ở nhà chưa ăn cơm, con gọi nó qua ăn chung đi."
Chúc Vi Tinh bất ngờ.
"Lần trước trễ như vậy, người ta vẫn cùng cảnh sát Tiểu Trương đưa con về nhà," bà nội nói, nhắc lại cái đêm ở trấn Hồng Quang, "Gần đây còn dẫn con chạy bộ, cần phải cảm ơn người ta mới đúng."
Ngay cả trong kì nghỉ đông, vị huấn luyện viên này của Chúc Vi Tinh cũng không bỏ sót buổi tập nào ở viện Thể thao U.
Bà nội biết chuyện này, với suy nghĩ có ơn phải đền của bà cụ mà nói, muốn đáp lễ Khương Dực cũng là chuyện bình thường.
Dì Tiêu cũng nói: "Trước đây dì còn cảm thấy Khương Dực hung dữ, bây giờ mới phát hiện nó không tệ.
Vi Tinh nhận ân tình của nó, chúng ta cũng chiếm được tiện nghi đấy chứ chả.
Mỗi lần đến quầy sữa, dì đều nghe lão Thẩm nói hàng dài mua sữa lấn đến tiệm sửa xe bên cạnh, người ta cũng không phàn nàn một câu, còn giúp quản lí nữa.
Hỏi tới thì ông chủ bên đó còn bảo là do Tiểu Khương dặn dò, quan tâm bên đây một chút."
Tiêu Vĩnh Quốc, cha của Long Long liền nói: "Vi Tinh chiếc xe cũ của con đó, bên tiệm nói với con không cần trả tiền đúng không? Nhưng chú thấy nan hoa của vòng thép bên trong xe trông như hợp kim titan chuyên dụng dành cho xe đạp leo núi đó, có độ dẻo dai tốt và cũng đủ độ đàn hồi, một cái bánh xe đó thôi cũng có giá trị ngang với một chiếc xe đạp thông thường rồi."
Chúc Vi Tinh im lặng, cậu biết Khương Dực ngoài miệng luôn ghét bỏ mình, nhưng thực ra lại rất quan tâm săn sóc, lại không ngờ sau lưng còn có nhiều chi tiết nhỏ như vậy.
"Con có thể mời anh ấy, chỉ là nếu Khương Dực không muốn đến, hoặc là đến rồi không quen, dễ nổi nóng..."
Lời này của cậu khiến mọi người bật cười ha hả.
Dì Tiêu nói: "Chúng ta còn không biết hay sao."
Chúc Vi Tinh nghĩ lại thấy cũng đúng, người trong ngõ còn biết hắn rõ hơn cả cậu, còn ngại gì tính nết tên nhóc du côn này nữa.
Vì vậy cậu cũng không còn kiêng kị gì.
Nhưng bây giờ qua một trận gào thét của Long Long, cả cái Linh Giáp đều biết Khương Dực muốn tới nhà Chúc ăn cơm, muốn mời được người này, mức độ khó khăn trắc trở cũng không ít đâu.
Quả nhiên, Long Long hống một tiếng, khiến cho người dưới lầu lập tức nhăn lông mày, mặt đầy vẻ lười biếng, hiển nhiên hắn không hứng thú lắm.
"Nhiều người như vậy, không đi." Khương Dực ghét bỏ.
Chúc Vi Tinh nói: "Trong nhà nấu rất nhiều món ăn."
Long Long phụ hoạ: "Có rất nhiều đồ ăn ngon."
Khương Dực không để ý lắm: "Có cái gì?"
Chúc Vi Tinh: "Đậu phụ trứng kho, măng hầm, cơm bát bảo..."
Khương Dực ngắt lời: "Sao đồ chay không vậy?"
Về điểm này thì Long Long như ngửi ngay ra mùi đồng loại, nhóc nhanh chóng thốt lên một sớ tên món ăn: "Có thịt! Rất nhiều thịt! Thịt kho tàu! Thịt gà nấu rượu! Chân giò heo! Còn có món chả giò! Món em thích nhất! Anh Vi Tinh đặc biệt để dành cho em đó!"
Khương Dực vốn nghe không hứng thú lắm, đang đút tay vào túi sờ điếu thuốc, nhưng không biết sao chậm rãi dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh mắt kia quá mức xuyên thấu, đả kích chính xác mục tiêu, cách màn đêm dưới lầu cũng có thể suýt dọa đứa nhỏ trên lầu rúm ró.
Long Long phút chốc rụt đầu, sau đó lại thò đầu ra xem, người phía dưới đã không thấy tăm hơi.
Không bao lâu, có tiếng bước chân vang lên trên hành lang, tên khổng lồ dắt theo con chó khổng lồ, lê lết bước lên lầu bốn.
Đi đến gần, Chúc Vi Tinh mới phát hiện Khương Dực cắt tóc, lúc trước hắn thường là khách quen ở các tiệm nhỏ ở chợ lưu động, được người trên diễn đàn gọi là bác ái từ thiện, yêu thương chăm sóc công việc kiếm sống của người tàn tật.
Người khác là tìm người mù xoa bóp, còn hắn thì cho người mù cắt tóc, hiệu ứng thu được không khác gì càng tôm hùm đất.
Nhưng hôm nay lại khác, có lẽ đêm giao thừa ngoài chợ không có ai mở tiệm, Khương Dực bất đắc dĩ đổi thợ Tony, cuối cùng cũng coi như cắt ra được cái kiểu tóc, hai bên đẩy cao, ở giữa hơi ngắn, bên thái dương còn cạo ra hai cái vạch, làm cho đường nét gương mặt vốn đã lạnh lùng nay còn hoang dã thô bạo hơn, giống như lần đầu Chúc Vi Tinh gặp hắn vậy.
Phát hiện ánh mắt của cậu, Khương Dực hỏi: "Nhìn chằm chằm tôi làm gì? Hối hận đã mời hử?"
Chúc Vi Tinh ho,àn hồn, ôm ý nghĩ đơn thuần muốn lúc Khương Dực chào hỏi trông đàng hoàng có thể diện một chút, nên cậu đặc biệt thuận tay ấn ấn cổ áo vểnh lên của hắn: "Không, vào thôi."
Khương Dực khựng lại, miễn cưỡng đi theo Chúc Vi Tinh.
Bà nội đặc biệt mượn một tấm gỗ lớn của nhà Tiêu để đặt lên bàn ăn, khiến cho mặt bàn rộng ra, chất đầy món ngon trên đó.
Chúc Vi Tinh ngồi bên cạnh Khương Dực, hai tên cao to nhất nhà bấy giờ trông còn chen chúc hơn lần trước.
Có điều trừ cha mẹ Long Long ra thì mấy người còn lại cũng không phải lần đầu chung bàn, là hàng xóm mấy chục năm, thực ra cũng chẳng có gì xa lạ, tất cả đều thuận lợi tiếp nhận Khương Dực vào chỗ, bắt đầu ăn cơm.
Khương Đại Phú được xếp chỗ trong nhà bếp, Chúc Vi Tinh chuẩn bị cho nó một tô canh thịt không bỏ muối.
Bầu không khí thoạt đầu không thân thiện lắm, với cái bộ dạng kia của Khương Dực, hắn không nói gì cũng có đao phóng ra, phóng đến chỗ nào thì chỗ đó lập tức biến thành cái thớt, ánh sáng lạnh lẽo rùng mình, bùm chéo khắp nơi, khiến người ta không dám thả lỏng chút nào.
Cũng may Khương Dực hôm nay không bướng bỉnh không gây sự không thối mặt, hắn sảng khoái vào cửa sảng khoái ngồi xuống, lúc dì Tiêu dọn chén đũa còn tiện tay nhận lấy, biểu hiện còn thoải mái hơn so với cha mẹ của Long Long, khiến mọi người dần dần thả lỏng, vừa trò chuyện vừa dùng cơm.
Báo cáo kiểm tra gần đây của cha Tiêu rất tốt, cả người trông có tinh thần hơn nhiều, sắc mặt cũng rạng rỡ hơn; cô Hà đã thay đổi công việc, tuy vẫn là người giúp việc, nhưng nghe cô nói, nhà mà cô đến làm việc năm sau rất giàu có, chủ nhà quanh năm không ở, nên cô làm việc sẽ càng thoải mái dễ dàng hơn.
Trong nhà đã an tâm, dì Tiêu liền có thời gian rảnh rỗi, từ lâu dì đã xót Chúc Vi Tinh bận rộn giữa quầy sữa và trường học, nên đã đề nghị làm việc thay cậu.
Việc kinh doanh đang đi đúng hướng, Chúc Vi Tinh quả thực có lịch tập sáo và chạy bộ dày đặc, có lẽ sau này còn muốn tập thêm những nhạc cụ khác nữa, nếu nhà Tiêu có ý định tiếp quản lại, Chúc Vi Tinh cũng không kiên trì, đồng ý giao lại quầy sữa sau khi kì nghỉ đông kết thúc.
Thế là ai trong nhà họ Tiêu cũng gặp việc suôn sẻ, tinh thần hết sức vui vẻ thoải mái, có điều Tiêu Long Long trên bàn ăn lại không vui lắm.
Mỗi lần Loa Phường định hạ đũa gắp thịt thì liền có người ra tay trước nhóc ta hai giây, phần lớn thịt kho tàu và đùi gà của nhóc ta đều dồn hết vào trong chén của hàng xóm!? Đặc biệt là chả giò, ngay cả một cái nhóc cũng chưa ăn được!
Tiêu Long Long không hiểu, nhóc ta có lòng tốt mời khách vào cửa, sao giờ tự biến mình thành Đông Quách* tiên sinh luôn rồi.
(*Đông Quách tiên sinh: là 1 truyện ngụ ngôn của TQ, nói về vị tiên sinh có