Chúc Vi Tinh đứng trước gương chỉnh trang lại bản thân, cậu lục tung tủ quần áo mới tìm được một chiếc áo khoác sẫm màu, tiếc là nó hơi mỏng, Chúc Vi Tinh đành phải lấy thêm chiếc khăn màu vàng, choàng quanh cổ.
Trước khi ra ngoài, cậu nói với bà nội: "Hôm nay con sẽ về muộn."
Bà nội nhìn cậu, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu: "Nhớ mang chìa khóa."
Đi ngang qua tiệm sửa xe, Chúc Vi Tinh nhìn thấy Khương Dực đang chải lông cho chó, cậu dừng lại, bước qua đó.
Cúi người xoa xoa Khương Đại Phú, Chúc Vi Tinh xin nghỉ: "Hôm nay có việc, không chạy bộ."
Khương Dực nhướng mi, không khách khí quét nhìn cậu: "Mặc như này, là đi tảo mộ à?"
Chúc Vi Tinh gật đầu: "Đúng vậy."
Khương Dực ngẩn ra.
Chúc Vi Tinh đứng dậy: "Đáng tiếc xung quanh đây không có tiệm bán hoa, chắc phải đi xa một chút, anh biết chỗ nào có không?"
Khương Dực nhìn cậu, không biểu hiện gì.
Chúc Vi Tinh nói: "Thôi vậy, để tôi tự tìm."
Cậu đi dọc theo Ngư Chu Nhai, đi qua công viên Cây Phong, bảo tàng khoa học kỹ thuật thành phố U, sau 20 phút rốt cục cũng tìm được một cửa hàng hoa gần phòng hòa nhạc thành phố U.
Chúc Vi Tinh mua một bó hoa Ông Lão màu trắng và tím, cầm trên tay đi đến phía đối diện chờ xe buýt.
Tuyến xe buýt đi ngoại ô thành phố rất ít, Chúc Vi Tinh đợi hồi lâu vẫn chưa thấy chiếc nào.
Kì nghỉ đông còn chưa kết thúc, du khách đi lại rất nhiều, chỗ đứng nho nhỏ của cậu cũng sắp bị chen chúc đến nơi, lúc này, có tiếng gầm trầm thấp từ xa đến gần, một chiếc McLaren GT màu đen két một tiếng dừng lại trước mặt.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt thiếu kiên nhẫn.
Từ bên kia nhìn sang, Chúc Vi Tinh trông giống những người qua đường xung quanh vẫn đang ngơ ngác nhìn siêu xe của soái ca, mãi đến khi Khương Dực trong xe hét lên một tiếng, cậu mới hoàn hồn.
Ôm hoa ngơ ngác ngồi vào ghế phụ, xe chạy đi mấy mét mà cậu vẫn còn ngốc ra: "Anh trúng số sao?" Nếu không thì sao có thể lái siêu xe được.
Khương Dực trợn mắt nhìn cậu: "Xe của khách hàng, đơn đặt hàng năm mới của Vinh Ký."
Chúc Vi Tinh nhìn hắn, thấy Khương Dực mất kiên nhẫn: "Nếu không phải bảo dưỡng xe mới phải ra ngoại ô đi cao tốc thì ông đây có mà thèm quản chuyện đánh rắm của cậu."
Chúc Vi Tinh nghe hắn mắng người, nhịn không được cong khóe miệng: "Ồ."
Khương Dực: "..."
Trước khi ông thần này lại nổi giận, Chúc Vi Tinh nói: "Vậy đến nghĩa trang Nam Giao đi."
...
Nghĩa trang Nam Giao rất lớn, nếu như không có thẻ số, muốn tìm một ngôi mộ nào đó ở bên trong cũng không dễ.
Nhưng trong nghĩa trang Nam Giao có một khu vườn tên là Nhã cảnh rất dễ tìm, trong đó mai táng rất nhiều người nổi tiếng, không mở cửa cho công chúng.
Lẽ ra Chúc Vi Tinh cũng không vào được, nhưng vừa vặn hôm nay Khương Dực lại lái xe sang, bảo vệ cổng nghĩa trang nhìn thấy cũng không cần hỏi, xe đến gần đã mở cổng cho qua.
Chiếc GT màu đen chạy một mạch vào trong vườn, tìm khoảng đất trống thả Chúc Vi Tinh xuống.
Chúc Vi Tinh nhìn ra được Khương Dực có chút bài xích nơi này, mới đến gần đã bày ra vẻ mặt thối, trông cực kì không vui.
Lúc này cũng không thể đề nghị hắn đi cùng nữa, Chúc Vi Tinh liền quyết định tự mình đi.
Lúc xuống xe, Khương Dực vẫn không nhịn được nhắc nhở cậu: "Đi nhanh về nhanh, đừng có mà sướt mướt lề mề."
Chúc Vi Tinh nói: "Biết rồi."
Dạo một vòng trong Nhã cảnh, cuối cùng cậu cũng tìm được mục tiêu.
Chúc Vi Tinh khựng lại vài giây, mới bước đến chỗ bia mộ kia.
Xung quanh trồng đầy hoa mặt trăng trắng sữa, bên dưới là đá thạch anh cùng màu thành hàng ngay ngắn, trên mộ không có ảnh, chỉ khắc hàng chữ đẹp đẽ —— Lâu Minh Nguyệt chi mộ.
Ngôi mộ được bảo dưỡng sạch sẽ tinh tế, có thể nhìn ra được thường xuyên có người đến trông nom.
Chúc Vi Tinh nhìn nơi này, người trên bia mộ tự mình đến tảo mộ bản thân, cảm giác này cũng hết sức kì diệu, nhưng ngoại trừ kì diệu, thì không còn gì khác thường.
Thi thể của chính mình đang nằm ngủ bên trong, Chúc Vi Tinh vốn tưởng sẽ có chút cảm giác thân thuộc, đáng tiếc lại khiến cậu thất vọng rồi.
Lúc cúi người đặt hoa xuống, Chúc Vi Tinh kích động muốn chạm vào dòng chữ kia, nhưng tay vừa mới vươn ra, phía sau đã truyền đến một tiếng hét!
"Không được lộn xộn!"
Chúc Vi Tinh sửng sốt, quay đầu thì đối diện ngay một ánh mắt không vui, là Hạ Đình Chi.
Hạ Đình Chi chất vấn: "Sao cậu lại tới đây? Ai cho cậu tới đây hả?"
Chúc Vi Tinh nói: "Tôi tự mình đến, chỉ nhìn chút thôi."
Hạ Đình Chi híp mắt: "Cậu có tư cách gì đến nhìn, không ai chào đón đâu."
Chúc Vi Tinh im lặng, đột nhiên thất lễ hỏi: "Lâu Minh Nguyệt thật sự được chôn ở đây sao?"
Hạ Đình Chi sững sờ: "Cậu nói cái gì?"
Chúc Vi Tinh yên lặng mà nhìn cậu ta.
Hạ Đình Chi ánh mắt sắc bén: "Rốt cục cậu có mục đích gì? Ai phái cậu tới đây? Nhà họ Yến sao?"
Chúc Vi Tinh khó hiểu: "Nhà họ Yến phái tôi đến đây làm gì?"
Hạ Đình Chi phớt lờ, trầm mặt nói: "Tôi nhớ đã cảnh cáo cậu, để cậu thu hồi tâm tư không nên có, xem ra cậu không định nghe vào tai mấy lời cảnh cáo này phải không."
Thấy đối phương cầm điện thoại lên, Chúc Vi Tinh biết Hạ Đình Chi muốn gọi ban quản lí nghĩa trang đến đuổi mình đi, cậu bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ mình đã chọn sai thời gian đến viếng rồi.
Liếc nhìn bia mộ, rồi nhìn đến chiếc xe màu trắng đậu phía sau Hạ Đình Chi, trước khi cậu ta thực sự nổi giận, Chúc Vi Tinh thức thời chọn rời đi.
Đợi người đi xa rồi, tài xế xuống xe mở cửa, nghênh đón người phụ nữ ở ghế sau.
Giày cao gót, váy dài, trang điểm nhẹ và mái tóc xoăn, có thể nhìn ra chút tuổi tác, nhưng cũng không cản trở phong thái tao nhã và vẻ ngoài duyên dáng của cô ấy chút nào.
Hạ Đình Chi tiến lên phía trước, thu lại lửa giận còn sót lại trên mặt, khôi phục lại bình tĩnh.
Hai người đứng chung một chỗ, có thể nhìn ra mấy phần giống nhau.
Hạ Linh Lan hỏi con trai: "Chính là cậu ấy sao?"
Hạ Đình Chi gật đầu: "Hôm nay con cố ý khích cậu ta, nhưng cậu ta lại không tức giận, hình như có chuẩn bị trước, ngược lại rất bình tĩnh."
Hạ Linh Lan cúi đầu nhìn bó hoa trắng tím trên mộ: "Cậu ấy biết hôm nay là ngày gì."
Hạ Đình Chi cau mày: "Vâng, ngay cả địa chỉ của nghĩa trang này cũng tìm ra, cũng không biết lấy được tin tức ở đâu, càng nghĩ càng thấy khả nghi." Lâu Minh Nguyệt được an táng ở đây chưa từng tiết lộ cho công chúng, người ngoài không thể biết được.
Hạ Linh Lan hỏi: "Con từng nghe cậu ấy đánh đàn chưa?"
"Con nghe rồi," Hạ Đình Chi lộ ra vài tia phức tạp mâu thuẫn, "Lúc tốt thì giống y đúc, nhưng lúc không tốt thì lại không giống, kỹ xảo hỗn loạn, lúc thăng lúc trầm." Cho nên trong lòng cậu cho rằng người này chỉ là bắt chước học theo mà thôi.
"Nhưng không phải ai cũng có thể bắt chước sao cho giống như vậy được." Hạ Linh Lan nói.
"Cho nên con mới lo lắng gặp phải kẻ xấu, bày mưu tính kế.
Trong lòng biết chúng ta quan tâm, mới dốc hết sức học cách tiếp cận, chính là có