Chúc Vi Tinh chờ Trịnh Chiếu Văn ở hành lang bệnh viện, đợi người từ khoa chỉnh hình đi ra thì trời cũng đã tối.
Trên chân anh ta bị bó thạch cao thật dày, hai mắt sưng tấy, hẳn nhiên đã khóc đến mí mắt sắp không nhấc lên nổi, cũng không biết là thể xác đau, hay là trong lòng đau.
Chúc Vi Tinh đỡ anh ta ngồi xuống trong phòng truyền dịch, chờ treo bình nước truyền.
Trịnh Chiếu Văn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cậu, nói: "Cậu không cần ở lại với tôi, lãng phí nhiều thời gian như vậy."
Chúc Vi Tinh nói: "Tôi cần phải ở lại."
Trịnh Chiếu Văn: "Vì cậu muốn giảm bớt áy náy hay là vì chuộc lỗi cho Khương Dực?"
Đối với lời nói gai góc này của anh ta, Chúc Vi Tinh chỉ liếc qua một cái: "Khương Dực có lỗi, trước khi lên xe cứu thương anh nên báo cảnh sát bắt hắn, chứ không phải nói mình bị ngã.
Tôi cũng không có gì đáng hổ thẹn với anh, tôi ở đây là bởi chuyện này có sự tham gia của tôi từ đầu đến cuối, tôi làm việc phải có nguyên tắc, hơn nữa, anh không có gì để nói với tôi sao?"
Trịnh Chiếu Văn nở nụ cười, mí mắt thật dày khiến anh ta trông như rất lương thiện: "Cậu đã biết từ lúc nào?"
Chúc Vi Tinh: "Cái gì?"
Trịnh Chiếu Văn: "Việc tôi cố ý lừa cậu đến trường cấp ba Bồ Câu Trắng, để đám lưu manh đó kiếm chuyện với cậu?"
Chúc Vi Tinh nói: "Lúc đi đến cổng trường."
Trịnh Chiếu Văn nói trường cấp ba kia chuyên về thể thao, là một trong những trường tuyển thẳng của viện Thể thao U, chỗ tập không đủ còn có thể mượn để dùng.
Dựa theo vòng xã giao của nhóm du côn mà nói, trước cổng ngôi trường có liên quan mật thiết đến viện Thể thao U có mấy đám lưu manh tụ tập như vậy, Trịnh Chiếu Văn phải biết mới đúng.
Cho dù có thực sự là sơ suất đi nữa, biểu hiện sau đó của Trịnh Chiếu Văn cũng khiến Chúc Vi Tinh nghi ngờ.
Giả vờ đem toàn bộ tài sản giao ra, cầu xin cho Chúc Vi Tinh dẫn lấy sự chú ý của đám lưu manh, sau đó lại tức giận khiêu khích kích động cảm xúc của bọn chúng, xong thì tỏ vẻ yếu đuối sợ hãi đẩy toàn bộ nguy hiểm sang cho cậu.
Một phen hành động còn rất mạch lạc nối tiếp nhau, đáng tiếc không tránh được ánh mắt Chúc Vi Tinh.
"Cậu rất thông minh, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, chẳng trách sau khi mất trí nhớ lại được Khương Dực yêu thích như vậy." Trịnh Chiếu Văn cảm thán.
Lời này của anh ta khiến Chúc Vi Tinh không thích, cậu nhíu mày.
Có điều cậu cũng không ngắt lời, cậu biết Trịnh Chiếu Văn còn nói đoạn sau.
Quả nhiên, Trịnh Chiếu Văn nhìn chằm chằm cái chân bị thương của mình rồi nói: "Mặc dù tôi với Khương Dực đều lớn lên trong Linh Giáp, nhưng lúc nhỏ chúng tôi không giao tiếp với nhau nhiều lắm, vì tôi không có tiếng tăm gì, còn hắn lại nhận được vô số sự chú ý.
Có lẽ là do thói quen nhìn chăm chú từ xa, ngay cả lúc nào bắt đầu thích tôi cũng không nhớ rõ, có một khoảng thời gian rất dài tôi cho rằng loại tình cảm này là một loại sùng bái biến chất.
Tôi biết người bình thường hiếm khi được hắn nhìn vào mắt, cho nên tôi không dám tới gần.
Thế nhưng tôi cũng không cam tâm, tôi hi vọng hắn có thể nhớ đến tôi, chỉ làm bạn bè hàng xóm thôi cũng được, chỉ muốn chiếm một chút vị trí trong cuộc đời của hắn."
"Tôi bắt đầu học dũng cảm, học cố gắng, mỗi ngày đều xem rất nhiều sách, tôi học y học vật lí trị liệu, học cả cơ khí, Khương Dực cần cái gì tôi liền học cái đó, chỉ để có thể giúp hắn nhiều hơn một chút.
Tôi còn không dám cho hắn biết, tôi hi vọng hắn sẽ cảm thấy tôi rất thông minh, không phải là loại cần cù bù thông minh.
Tôi kết bạn với tất cả những người xung quanh hắn, khi hắn nhận thức được sự quan trọng của tôi đối với những người đó, trong mắt hắn cũng sẽ nhìn thấy tôi.
Rốt cục tôi cũng thành công dung nhập vào vòng tròn bạn bè của hắn, trở thành một người có thể tới lui bên cạnh hắn bất cứ lúc nào một cách hiển nhiên."
"Sau đó tôi lại bắt đầu sợ hãi, sợ bị hắn phát hiện khuyết điểm, phát hiện tâm tư tôi đang cố gắng che giấu.
Nhưng thực ra ngay từ đầu hắn đã biết rồi.
Tôi còn tưởng hắn không vạch trần là bởi vì nể tình bạn bè với nhau nên chỉ nhẹ nhàng tránh né, sau đó mới hiểu ra Khương Dực không nhắc tới, là bởi vì xưa nay trong mắt hắn, tôi chẳng là cái thá gì cả."
Trịnh Chiếu Văn nhìn về phía Chúc Vi Tinh, gằn từng chữ một: "Mặc dù lúc đầu là tôi mặt dày, nhưng tôi vì hắn móc tim móc phổi mười năm, lại đổi lấy một cước ngày hôm nay, còn có ai có thể bạc tình hơn hắn nữa?"
Chúc Vi Tinh nhớ lại thái độ của Khương Dực khi Trịnh Chiếu Văn mang bữa sáng tới nhà cho hắn, vẻ bài xích ấy cũng đã đủ rõ ràng, nhưng Trịnh Chiếu Văn lúc ấy giống như không cảm nhận được, anh ta nói do Khương Dực kén chọn, thực ra là bởi bản thân anh ta không muốn tin không muốn chịu thua cũng không muốn buông bỏ, thoạt trông như dũng cảm kiên trì, nhưng thực chất lại là nhát gan nhu nhược.
Thứ khiến anh ta liều mạng phấn đấu như vậy, sớm đã vượt qua cái gọi là tình cảm, trong quá trình truy đuổi anh ta giống như biến Khương Dực trở thành một loại ước mơ và mục tiêu sống để sinh tồn, dốc hết tâm huyết để khát cầu được đáp lại tương tự.
Chúc Vi Tinh chỉ nói: "Nếu tôi là anh, khi không đủ sức thì ngay từ đầu nên chấp nhận thất bại, bởi vì như vậy cũng cần sự can đảm."
Lời này quá không có tình người, thậm chí mang theo một phần lí trí và sự lạnh lùng của cường giả, Trịnh Chiếu Văn nghe đến sắc mặt nhăn nhó.
"Hai ngươi quả nhiên rất hợp nhau.
Xem ra, cậu rốt cục cũng biết được tình cảm của Khương Dực đối với mình rồi? Biết từ khi nào?" Trịnh Chiếu Văn suy đoán, "Gần đây sao? Chẳng trách Khương Dực hai ngày nay rầu rĩ không vui, thấy ai cũng muốn chỉnh.
Có điều, với sự nhạy bén của cậu mà đến tận giờ mới nhận ra, là do Khương Dực thật sự che giấu quá kĩ à? Hay là do cậu cố ý chậm chạp không thông, đã sớm biết nhưng lại coi như không biết?"
Như thể bị chọc trúng, lông mi Chúc Vi Tinh khẽ run, lại mau chóng cụp xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
"Cậu sẽ ở cùng hắn sao?" Trịnh Chiếu Văn nghiêm túc hỏi, "Hay là muốn tiếp tục duy trì hiện tại, làm một đôi bạn bè có thể mỗi người một ngả bất cứ lúc nào?"
Chúc Vi Tinh không nói gì.
Trịnh Chiếu Văn thì lại sốt ruột, giống như cởi bỏ túi da dịu dàng ngày thường lộ ra cảm xúc thật sự bên trong, vẻ mặt anh ta hiện ra một loại cảm xúc không cam lòng và dữ tợn: "Chắc cậu sẽ không đúng không? Trước đây cậu với tôi là đồng loại, nhưng sau khi cậu mất trí nhớ tôi có thể nhìn ra, cậu không có hứng thú với đồng tính.
Lẽ nào cậu muốn giống như cách hắn đối xử với tôi, rõ ràng không thích mà lại lười từ chối? Hay là, trong lòng cậu cũng sợ, mặc dù không yêu, cũng sợ mất đi hắn."
Chúc Vi Tinh chỉ nhìn anh ta, nhìn đến khi Trịnh Chiếu Văn phát giác bản thân quá kích động, hai tay anh ta nắm chặt, hít sâu mấy lần mới khôi phục lại bình tĩnh.
Y tá đến treo bình nước truyền cho anh ta một lúc lâu rồi, Trịnh Chiếu Văn mới nói: "Xin lỗi, Chúc Vi Tinh, tôi không có ý muốn làm cậu tổn thương, nhưng bị tư tâm chi phối mới làm ra chuyện quá đáng.
Là tôi luyến tiếc Khương Dực.
Nhưng lần này, tôi sẽ từ bỏ."
Chúc Vi Tinh không đáp lời, cậu như không để ý lắm, chỉ giúp anh ta mượn một tấm chăn đắp lên đùi: "Tôi đi đây, anh dưỡng thương cho tốt."
Trước khi rời khỏi phòng truyền dịch, cậu lại nghe Trịnh Chiếu Văn nói: "Tuy lời tôi nói nghe như có ý đồ khác, nhưng lời khuyên của tôi là thật lòng, Khương Dực đối với tôi không niệm tình cũ như vậy, một phần đúng thật