Chúc Vi Tinh nói: "Tôi vẫn luôn quan tâm anh." Với tư cách là bạn bè.
Mấy chữ phía sau cậu còn chưa nói, nhưng Khương Dực đã nhìn ra rồi, hắn nhếch môi châm biếm: "Tôi thèm chắc? Mẹ nó lúc này cậu còn muốn chơi trò này với tôi à?"
Hắn lộ vẻ hết sạch kiên nhẫn, dụ/c vọng kìm nén đã lâu cuồn cuộn mãnh liệt như từng cơn thủy triều trong đáy mắt, bấy giờ đã đỏ như máu.
Dường như đây mới là bộ dáng thực sự mà Khương Dực dùng để ôm lấy cậu, Chúc Vi Tinh bị chấn động không ít, cậu cố gắng duy trì lí trí, muốn nói lí với Khương Dực: "Vậy bây giờ chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?"
"Nói chuyện?" Khương Dực như thể nghe được chuyện cười, hắn càng ghé sát vào hơn, chóp mũi chạm vào gò má Chúc Vi Tinh, trượt dọc theo làn da lạnh lẽo của cậu xuống đến bên tai, trầm giọng nỉ non, "Cậu còn muốn biết gì từ tôi nữa? Muốn biết mỗi ngày tôi nghĩ như thế nào về cậu à? Muốn hôn cậu? Ôm cậu? Hay là...!cậu."
Chúc Vi Tinh từ khi tỉnh lại đến nay chưa từng nghe được những lời thổ lộ thẳng thừng như vậy, người vẫn luôn cho rằng bản thân bình tĩnh trầm ổn bỗng nhiên đỏ bừng một bên mặt bị đối phương áp sát, một đường ửng đỏ đến bên tai.
Chúc Vi Tinh kích động giãy giụa, cậu vươn tay muốn đẩy quả đầu đang vây lấy mình ra nhưng không có kết quả, lại còn chọc vào mặt hắn, chọc ra một cái lõm nhỏ trên má Khương Dực, nhưng vẫn không xi nhê gì, trái lại đầu ngón tay trong lúc hốt hoảng còn chạm vào một mảnh mềm mỏng mà nóng bỏng, Chúc Vi Tinh giật mình, vội vã thu tay lại.
Khương Dực lại ngẩng đầu lên, bắt lấy ánh mắt Chúc Vi Tinh.
Mấy giây sau, dưới ánh mắt áp bức của hắn, cậu phải dời mắt đi, bất đắc dĩ mềm giọng: "Anh cho tôi thời gian suy nghĩ..."
Khương Dực lại không hài lòng, mắng người: "Tôi không cho cậu thời gian à? Mẹ nó tôi cho cậu thời gian mấy tháng trời rồi hả? Cậu còn muốn đánh cái rắm gì nữa?"
Chúc Vi Tinh ngẩn ra, triệt để không nói nên lời, làm sao cậu biết được đối phương đã ôm loại tâm tư này mấy tháng rồi.
Rõ ràng ban đầu không biết là ai đã bảo cậu cút ra xa tám trăm dặm, khiến cậu phải nhiều lần bảo đảm không có ý gì với hắn thì mới yên tâm.
Khương Dực nhìn ra ánh mắt bất mãn của cậu, nổi giận: "Ngay cả Trịnh Chiếu Văn cũng có đai đen Tae Kwon Do.
Cái tên đến đi bộ cũng muốn tắt thở như cậu thì lấy đâu ra lòng tin muốn tôi làm bạn bè với cậu hả?"
Chúc Vi Tinh không ngờ mình bỗng dưng bị kì thị: "..."
Hóa ra gà yếu thì không thể làm bạn được sao? Đây là chọn bạn hay là chọn vệ sĩ?
"Tôi cho cậu hai ngày suy nghĩ rồi, con mẹ nó cậu nghĩ ra được một câu Không cân nhắc đã nói với cái với tên ngu ngốc chiều nay à?"
Chúc Vi Tinh nghiêm túc phản bác: "Nhưng tôi thật sự không biết."
Cậu rất giỏi sử dụng logic để giải quyết mọi việc, nhưng vấn đề của Khương Dực thì không thể làm rõ bằng logic được.
Chúc Vi Tinh đã mấy ngày nghĩ không thông lại gặp phải Lâu Chiêu Dương nói hưu nói vượn ban chiều, thành ra càng rối rắm, không những không dẹp loạn tình thế mà ngược lại còn chọc cho Khương Dực nổi khùng.
Chúc Vi Tinh sống hai đời lẽ ra chưa từng yêu thích đàn ông cũng không thích ai cả, cậu đúng là vẫn có cảm tình với Khương Dực, cũng thừa nhận tình cảm này cao hơn tình bạn một chút, nhưng Chúc Vi Tinh trước đó thật sự cho rằng đây chỉ là một loại tri kỉ cùng chung chí hướng mà thôi.
Chẳng lẽ...!đây còn được xem là thích sao?
Làm sao để định nghĩa loại tình cảm muốn ở bên một người lâu dài gọi là tình bạn, và làm sao định nghĩa được loại tình cảm ấy lại là tình yêu? Đây là lĩnh vực mà Chúc Vi Tinh chưa bao giờ tiếp xúc qua, cậu có quá nhiều thắc mắc, sự thận trọng của bản thân khiến cậu không dám tùy tiện đặt chân đến đó.
Cậu nghiêm túc hỏi: "Anh vội vàng muốn có câu trả lời của tôi, nhưng nếu tôi suy nghĩ không thấu đáo, bây giờ đồng ý với anh, sau đó lại đổi ý, vậy anh có cho tôi cơ hội thứ hai để lựa chọn nữa không?"
Câu hỏi này khiến sắc mặt Khương Dực thoáng hiện lên vẻ hung dữ, tựa như nghĩ đến cảnh hai người ở bên nhau rồi lại chia tay, hắn nắm lấy tay cậu rồi chậm rãi siết chặt.
Cuối cùng vươn tay bóp lấy cằm Chúc Vi Tinh để cậu ngẩng mặt lên, Khương Dực cúi đầu, hơi thở nóng rực của hắn tiến đến, dưới đôi mắt mở to của Chúc Vi Tinh, Khương Dực dừng lại cách môi cậu vài milimet.
Nhìn thẳng vào khuôn mặt gần trong gang tấc, Khương Dực bỗng nhiên híp mắt, cười hết sức dịu dàng: "Được, tôi cho cậu thêm thời gian suy nghĩ, ba ngày sau trả lời."
Chúc Vi Tinh: "Anh có thể chấp nhận lời từ chối không?"
Nụ cười của Khương Dực lập tức nứt ra: "Một tuần."
Chúc Vi Tinh: "Anh có thể chấp nhận Plato không?" (*Platonic Love: Tình yêu thuần khiết, không tình d.ục:>>)
Khương Dực trán nổi gân xanh: "Mười ngày."
Chúc Vi Tinh: "Anh có thể..."
Khương Dực nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó cậu lại cò kè mặc cả thử xem? Cậu có tin bây giờ tôi lập tức quay chụp bộ dáng chúng ta phát trực tiếp lên Wechat hay không!?"
Chúc Vi Tinh: "..."
Khương Dực nhéo mặt cậu, môi không kìm được lướt nhẹ qua khóe miệng cậu, vừa nhắc nhở vừa uy hiếp nói: "Nghĩ cho kĩ..."
*********
"Ừm ừm..."
Tiếng ê a bên tai lặp đi lặp lại mấy lần mới kéo được trí óc đang đi lạc của Chúc Vi Tinh quay về, cậu ngẩng đầu thì thấy Chúc Vi Thần đang đứng ở trước giường, vẻ mặt mờ mịt chỉ vào bên gối cậu.
"Gọi...!Gọi..."
Hóa ra là điện thoại của Chúc Vi Tinh đổ chuông tự giờ.
Cậu giật mình một cái, nhìn thấy tên người gọi rồi mới thả lỏng nhịp tim.
Bắt máy, giọng nói vui vẻ của Khương Lai từ đầu bên kia truyền đến: "Vi Tinh, cậu đang tìm việc làm thêm đúng không?"
Chúc Vi Tinh mụ mị nhớ lại sau khi gác lại việc buôn bán ở quầy sữa, lúc trao đổi bài tập với Khương Lai trên Wechat có nhắc đến việc mình muốn tìm một công việc bán thời gian liên quan đến âm nhạc, dù sao cậu vẫn cần một nguồn thu nhập.
Khương Lai: "Tôi biết một công việc đặc biệt thích hợp với cậu! Ngày mai đi xem thử nha?!"
"À? Được..." Chúc Vi Tinh theo phản xạ đáp lại, suy nghĩ một chút lại hỏi, "Người bạn họ Lâu kia của cậu...!có ổn không?"
Khương Lai: "Họ Lâu? Lâu Chiêu Dương hả? Sao cậu biết cậu ta không khỏe vậy?"
Chúc Vi Tinh giật mình, viện bừa một lí do: "Hôm nay trên đường tan học về tôi nhìn thấy cậu ấy bị ngã, trông khá nghiêm trọng, nên muốn hỏi một chút cậu ấy bị sao vậy?"
Còn...!sống hay không?
Khương Lai: "Há, cậu ta đúng là đồ ngốc, tôi nói cậu ta mắt lác tự mình ngã xuống hố nước thải chứ gì nữa, mà cậu ta còn cứng đầu bảo mình bị người ta hãm hại.
Không có chuyện gì đâu, trên trán u một cục mà thôi."
Thật sự chỉ có vậy thôi sao?!
Chúc Vi Tinh không nói nên lời, trong lòng âm thầm thở phào một hơi.
Sau khi cúp máy, cậu nhịn không được đi đến bên cửa sổ, xuyên qua rèm cửa nhìn kĩ phía đối diện, chỉ thấy người đang nằm trên giường một tay chơi game một tay giày vò Khương Đại Phú, động tác cực kì gọn gàng, không giống như bị thương chút nào.
Ngay sau đó, mí mắt người kia đột nhiên nhướng lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng đến cậu, khiến Chúc Vi Tinh sợ đến mức vội vàng lùi lại mới không bị bại lộ.
Vậy một thân máu trên người hắn từ đâu mà ra? Ai lại xui xẻo bị hắn gieo vạ rồi?
Rất nhanh Chúc Vi Tinh đã có câu trả lời, sau bản tin 10 giờ tối, một đoạn video lọt vào vòng tin bạn bè của cậu.
"Thảm khốc! Thanh niên anh dũng gặp chuyện bất bình dũng cảm ra tay! Thật cảm động!