Nguyên Định Dã thúc ngựa đi từ Thanh Châu, mãi đến trời tối mới đến được đây.
Hắn đã từng gặp Trương Tú Nương ở nơi này, khi đó nàng cứ cách mấy ngày là lên thị trấn bán vải do mình may, dưới cơ duyên tác hợp, hai người quen nhau, về sau lại ngẫu nhiên gặp mặt mấy lần, dần dần sinh tình cảm. Đến nơi đây, quá khứ như hiển hiện trước mắt, hắn càng không chờ nổi muốn đi tìm Trương Tú Nương.
Cho nên không thèm quan tâm sắc trời đã tối, hắn trực tiếp đi tìm đường theo ký ức.
Nhưng hắn chỉ nhớ Trương Tú Nương nói mình là con nhà một nông hộ trong thôn Tiểu Khê nhưng hắn lại chưa đến thôn đó bao giờ, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà đi. Đến ban đêm, trên đường vắng tang, không có một bóng người, càng thấy không rõ đường để đi.
Mãi đến khi ——
Nguyên Định Dã nhíu mày, nhìn tiểu cô nương và con chó cách đó không xa.
Hắn xuống ngựa, đi lên phía trước, cho dù là bóng đêm mông lung thì vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra sự sợ hãi của bọn họ. Nguyên Định Dã dừng một chút, lại rút về chân.
Đứng cách một khoảng, hắn hỏi: "Tiểu hài tử, sao cháu lại ở đây?"
Nơi này là núi rừng hoang vu, cỏ dại rậm rạp, người lớn đi một mình còn sợ huống chi là một đứa trẻ con.
Diệu Diệu ôm chặt lấy thân cây, khẩn trương nhìn người phía trước.
Trời tối lại không có ánh lửa, cô cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ biết đó là một người có thân hình cao lớn, hình thể cường tráng, cái bóng chiếu lên mặt đất vừa dài lại xa đến tận chỗ đại thụ, giống như ác quỷ mà mẫu thân đã từng kể khiến cô sợ đến run lẩy bẩy.
Lúc trước khi nghe câu chuyện này thì trong phút chốc toàn bộ như xông lên đầu, Diệu Diệu ngập nước mắt, run run rẩy rẩy: "Ngươi... Ngươi không được qua đây..."
"Gâu gâu!"
Nguyên Định Dã: "..."
Hắn sờ lên mũi, giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, cũng không tới gần, chỉ đứng tại chỗ hỏi: "Tiểu hài tử, phụ mẫu cháu đâu? Cháu chỉ có một mình sao?"
Diệu Diệu kìm nén nước mắt, ngậm chặt miệng, không nói câu nào.
Nguyên Định Dã nhức đầu không thôi.
Hắn đi hành quân đánh trận, biết mưu lược binh pháp, trên nghe lệnh hoàng đế, dưới uy nghiêm với quân đội, lại duy chỉ không am hiểu cách ứng phó với trẻ con.
Chỉ là bây giờ trời tối đen như vậy, lại ở nơi rừng núi hoang vắng, hắn thực sự không dám để đứa bé một mình ở đây.
Đúng lúc đang nghĩ cách thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ùng ục ục dài vang lên.
Diệu Diệu ngây ngốc hơn nửa ngày mới ý thức được là tiếng bụng mình kêu.
Cô vốn dĩ chưa ăn no, nửa đêm lại bị cữu nương gọi dậy, vừa đói bụng lại vừa phải đi một đoạn đường dài, chút đồ ăn trong bụng đã sớm tiêu hóa hết rồi.
Tiếng ùng ục ục vang lên không ngừng, vô cùng rõ ràng nơi đêm yên tĩnh trống vắng này, Diệu Diệu vội vàng an ủi vỗ vỗ bụng.
Nguyên Định Dã lấy trên ngựa một bọc hành lý, để một ít đồ ăn xuống cái chăn bông. Đại Hoàng thấy vậy tiến lên ngửi ngửi mới quay đầu sủa mấy tiếng phía Diệu Diệu.
Nguyên Định Dã: "Ăn đi."
Diệu Diệu ừng ực nuốt nước bọt, cuối cùng không nhìn được sự dụ hoặc của đói bụng, từ trên cây bò xuống.
Ánh mắt cô dừng ở trên người Nguyên Định Dã, đôi mắt tròn trịa vẫn tràn đầy cảnh giác, nhưng bao y phục vừa mở ra, mùi đồ ăn bay vào mũi, lúc này cô không còn lo được trước mắt là quỷ tốt hay quỷ xấu nữa, toàn bộ lực chú ý đều bị đồ ăn hấp dẫn hết.
Trong bao quần áo có bánh bao và thịt khô, dù đã lạnh mất, nhưng mùi thơm vẫn còn, Diệu Diệu khẽ hít mũi, tiếng bụng đói lại vang lên.
Cô vươn tay, nghĩ đến cái gì đó, lại rụt trở về, do dự nói: "Cháu không có bạc."
"Không cần bạc."
"Nhưng mà..."
"Ta cái gì cũng không cần." Nguyên Định Dã nói: "Cháu yên tâm ăn đi."
Diệu Diệu lúc này mới cầm một cái bánh bao lên, cái khác cũng không dám động vào. Cô tách cái bánh ra thành hai nửa, một nửa chia cho Đại Hoàng, mơ hồ không rõ: "Cháu ăn rất ít, nửa cái là đủ rồi."
Mặc dù bánh bao đã lạnh nhưng vẫn còn mùi thơm phức, bên trong là thịt heo, so với cái bánh cao lương mà cữu nương làm thì ngon hơn nhiều. Diệu Diệu lại nhìn hắn, có vẻ không hề giống ác quỷ trong truyện cổ tích, dễ gần hơn cữu nương một chút. Chí ít thì cữu nương còn không chịu cho cô ăn cái gì.
Nguyên Định Dã lại đi qua, tiểu hài tử không những không kháng cự mà còn chia cho hắn một nửa chăn bông. Đến gần nhìn, hắn mới thấy rõ là một tiểu cô nương rất gầy, nhìn qua không khỏi cảm thấy đáng thương.
Diệu Diệu ôm lấy Đại Hoàng, ngửa đầu nhìn ngựa của hắn. Con ngựa này thật lớn, lớn hơn Đại Hoàng rất nhiều.
Diệu Diệu nhịn không được hỏi: "Thúc thúc cũng bị đuổi ra ngoài sao?"
Nguyên Định Dã hỏi lại: "Cháu bị đuổi sao?"
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, nói: "Không phải, là cháu tự mình đi ra."
Cô như tìm được người để tâm sự, nói: "Cữu nương đổ oan cháu trộm bạc, còn đánh cháu, cũng không cho cháu phòng để ở. Cho nên cháu đã bỏ đi."
"Vậy phụ mẫu cháu đâu?"
"Nương cháu mất rồi." Diệu Diệu mất mác nói: "Phụ thân cháu... Cháu cũng không biết phụ thân đang ở đâu."
Cô lúc trước thích nhất nói mình có phụ thân là tướng quân. Lần đầu tiên nhìn thấy thần tiên ca ca thì đã nói hết thân thế của mình ra, cơ hồ mỗi một ngày đều muốn nói không biết phụ thân đang ở đâu. Nhưng đợi lâu như vậy, cô bỗng nhiên không muốn nói nữa.
Nguyên Định Dã sờ lên mái tóc rối bời của cô, nhưng sợi tóc lại rất mềm mại, Diệu Diệu chủ động cọ xát đầu vào lòng bàn tay hắn. Chỉ cần là người có thiện ý thì cô đều giống như chó con phát hiện có xương phía trước(*), chạy lại gần làm nũng.
(*) Đây là tác giả nói, không phải tui tự nghĩ nha. Bà miêu tả thô nhưng thật :)
"Vậy về sau cháu định đi đâu?"
"Cháu ... Cháu cũng không biết." Diệu Diệu rối rắm nói: "Cháu không có chỗ để đi."
Cô vốn là muốn đi làm ăn mày, nhưng ăn mày sẽ phải dãi gió dầm mưa, cũng sẽ bị người qua đường đánh chửi, cũng không khác ở nhà với cữu nương là mấy. Nương còn muốn cô được đi học mà ăn mày thì không thể đi học.
Diệu Diệu ngửa đầu ủy khuất nhìn hắn: "Thúc thúc, vậy thúc muốn đi đâu? Thúc cũng bị đuổi ra ngoài, vậy có chỗ để đi chưa, chúng ta có thể đi cùng nhau không? Cháu biết làm việc đó, chỉ cần ăn một chút xíu là đủ rồi."
Nguyên Định Dã: "Ta là tới tìm người."
Vậy là không phải bị đuổi ra ngoài. Diệu Diệu mất mát cúi đầu xuống.
Nguyên Định Dã lại hỏi vài câu.
Tiểu cô nương không chút cảnh giác, hắn chỉ tốn nửa cái bánh bao thịt là có thể hỏi rõ ràng được hoàn cảnh của cô.
Phụ mẫu của cô đều không còn, sống nhờ nhà cữu cữu nhưng cả nhà này lại đối xử rất tệ bạc, mỗi ngày đều không được ăn no, lại phải làm những công việc vừa bẩn vừa nặng nhọc nhất trong nhà. Mãi đến tối nay, mọi người đổ oan cho cô là ăn trộm, sau đó lại đuổi cô ra khỏi nhà, một chút cũng không để ý đến an nguy của cô.
Nguyên Định Dã nghe xong vô cùng tức giận, tiểu cô nương biết điều như vậy từ khi còn nhỏ, rõ ràng là được giáo dưỡng cẩn thận nhưng mẫu thân lại mất sớm, rơi xuống tình cảnh sống với một đám thân thích thối nát. Nhưng hắn cũng không thể giúp gì được.
Mặc cho quyền thế của hắn lớn nhưng đâu thể nhúng tay vào chuyện nhà của người khác.
"Nếu cháu không có nơi để ở, vậy không bằng đi theo ta đi." Nguyên Định Dã vừa nói ra, đến cả bản thân cũng kinh hãi, nhưng hắn vẫn nói tiếp: "Chờ ta tìm được người rồi thì cháu theo ta lên kinh thành, chí ít ta cũng có thể cho cháu một miếng cơm để ăn."
Mắt Diệu Diệu sáng rực lên: "Thật sao!"
"Thật."
Diệu Diệu oa một tiếng, cao hứng