Quản sự Dương phủ đêm qua đã được phân phó, sáng sớm lập tức ra ngoài làm việc.
Mấy ngày nay, hắn luôn đi theo hai cha con, lúc Diệu Diệu tỉnh lại không thấy hắn còn có chút không quen. Khi đang dùng đồ ăn sáng, cô ngó nhìn sang bên cạnh, ánh mắt nhìn lướt qua từng người, mỗi người đều dừng lại trong chốc lát.
Thấy tiểu cô nương cứ nhìn qua nhìn lại, Nguyên Định Dã rốt cục nhịn không được nói: "Hôm nay phụ thân đưa con đi chơi nhé."
Lực chú ý của Diệu Diệu lập tức bị kéo lại, ánh mắt sáng bừng ngẩng đầu nhìn lên, vui vẻ hỏi: "Thật ạ!"
"Đương nhiên là thật." Nguyên Định Dã cong môi, giúp Diệu Diệu bóc trứng ra rồi đặt vào trong bát: "Chờ con ăn xong, chúng ta sẽ đi nhé."
Vậy còn chờ gì nữa? Diệu Diệu lập tức cho quả trứng vào miệng.
Lúc ra cửa vẫn còn vui sướng không thôi, nắm lấy tay phụ thân, đi đường còn nhảy nhảy nhót nhót, cái trâm cài tóc cũng theo đó mà lắc lư theo.
Hôm qua cô đã đi hết được một nửa chỗ chơi ở đây, nhưng còn hơn nửa chỗ nữa chưa đi, Diệu Diệu tâm tâm niệm niệm : "Thúc thúc nói, ở phía thành đông có một quán cơm rất nổi tiếng, hôm qua con muốn đi ăn cùng phụ thân nhưng phụ thân lại không tới. Vậy hôm nay đi được không ạ?"
Nguyên Định Dã cười nói: "Được, phụ thân đi cùng con."
Diệu Diệu đương nhiên là cao hứng, còn chủ động đi trước dẫn đường. Nhưng cô đâu có nhớ đường, đi được nửa đường mới nhớ tới chuyện này, lại ngượng ngùng vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực phụ thân.
Không đầy một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra: "Phụ thân, con có thể ngồi lên không?"
Nguyên Định Dã xoay người bế cô lên.
Nhưng tiểu cô nương lại lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Là ngồi chỗ này!"
Diệu Diệu nói, lại trông mong nhìn sang bên cạnh.
Cách đó không xa có một cặp cha con, bé trai được phụ thân cho ngồi lên trên bờ vai, nhìn thật uy phong nha! Diệu Diệu vừa thấy lập tức nghĩ tới phụ thân mình là đại tướng quân, phụ thân đại tướng quân nghe thôi đã thấy uy vũ rồi, nhất là khi cưỡi ngựa lớn, đây nhất định là người oai phong nhất mà Diệu Diệu từng gặp! Nếu cô cao hơn cả phụ thân, vậy chẳng phải bản thân uy phong hơn rồi sao?
Bọn hạ nhân đứng bên cạnh nghe xong kinh hồn táng đảm, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Nguyên Định Dã.
Tiểu thư Diệu Diệu tuổi còn nhỏ, có lẽ không biết đại tướng quân là quý nhân tôn quý như thế nào, ai lại dám nói với Nguyên tướng quân là muốn ngồi lên đầu của hắn chứ? Chỉ sợ là đầu mình còn bị hái xuống cho đại tướng quân làm cầu đá.
Mặt Diệu Diệu tràn đầy chờ mong: "Phụ thân, có thể không? Diệu Diệu cũng muốn ngồi cao như vậy!"
Nguyên Định Dã sao nỡ để cô bé bị những hài tử khác hạ thấp, bèn ôm nữ nhi lên cao hơn để ngồi lên trên vai của mình. Diệu Diệu đỡ lấy đầu phụ thân, cảm nhận cái cảm giác mới lạ này.
Tuổi cô còn nhỏ, vóc người cũng bé, trước kia đi trên đường chỉ có thể nhìn thấy đùi của người khác. Ngày thường lúc được ôm, tầm mắt nhìn cao hơn nhưng chưa từng rộng lớn như hiện tại. Nguyên Định Dã vốn có thân hình cao lớn, Diệu Diệu ôm lấy đầu phụ thân, nhìn xung quanh một vòng, cô có thể nhìn thấy cả đỉnh đầu của mọi người, ngay cả người lớn lúc này ở trong mắt cô cũng thành nhỏ.
Diệu Diệu "Oa" một tiếng, vui vẻ nói: "Phụ thân cũng thành nhỏ rồi !"
Nguyên Định Dã dở khóc dở cười.
Hai người hôm nay còn một chuyện phải làm.
Vòng tay của Trương Tú Nương bị người Trương gia bán đi, sợ đi chậm một chút thì vòng tay sẽ bị người khác mua mất, hôm nay hai người đến thẳng hiệu cầm đồ, chuộc cái vòng tay về.
Đương nhiên là dùng bạc của Trương gia.
Vòng ngọc xanh biếc được đặt trong một cái hộp gấm, Diệu Diệu cẩn thận mở ra, ngắm nghía hồi lâu.
Lúc trước mẫu thân coi cái vòng như bảo bối, ngay cả lấy ra nhìn một chút cũng không nỡ. Thời điểm vòng tay bị bán đi, Diệu Diệu không biết có bao nhiêu khổ sở, lúc này cuối cùng cũng trở về, cô vừa vui vừa nhớ tới mẫu thân.
"Vòng tay đã trở lại, nương nhất định sẽ rất vui." Diệu Diệu vuốt vòng ngọc bích bóng loáng: "Nhưng nương lại chưa đeo bao giờ."
Cô chưa từng nhìn thấy nương đeo cái vòng tay này bao giờ.
Vòng ngọc quý giá, ngày bình thường đều phải làm việc nặng, không cẩn thận sẽ dễ làm vỡ, hơn nữa Trương Tú Nương lại không dám đeo vòng tay ra ngoài, sợ mọi người nhìn thấy. Rõ ràng là vật đính ước của mình, lại chỉ có thể giấu trong ngăn tủ ngay cả nhìn một chút cũng không nỡ.
Nguyên Định Dã chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Hắn thấp giọng nói: "Nương con đeo nhất định rất đẹp."
Diệu Diệu cầm vòng ngọc, cẩn thận cất lại vào trong hộp. Vừa nhìn thấy cái vòng, cô không khỏi nhớ tới quá khứ của mẫu thân.
Diệu Diệu không muốn ngồi lên vai phụ thân nữa, cô dựa vào trong ngực hắn, dang hai tay ôm lấy, như dùng rất nhiều lực, lúc này trong lòng giống nước suối đang chảy xiết, cảm giác khổ sở tràn vào.
Diệu Diệu nghĩ: Nếu mẫu thân có thể sống lâu một chút... Lâu một chút nữa thì tốt biết bao nhiêu.
Nếu nương có thể đợi được ngày phụ thân trở về thì nhất định sẽ vui hơn cô đúng không? Nương chờ lâu như vậy, còn chờ lâu hơn cô, nhưng thần tiên vì sao không cho nương sống lâu một chút, cho nương chờ được đến ngày phụ thân trở về?
Nguyên Định Dã sờ lên đầu của cô, hắn cẩn thận cất hộp gấm, khẽ nói: "Phụ thân đưa con đi ăn."
Diệu Diệu có vẻ không vui ôm chặt lấy hắn.
Hai người đi ngang qua mấy cửa hàng, chẳng có mục đích đi, ánh mắt cũng chưa từng dừng lại ở gian nào, mặc cho mùi đồ ăn thơm lừng bay vào mũi hay tiếng rao hàng văng vẳng, hai người đều không phát giác gì. Bọn họ ai cũng không mở miệng, đều nghĩ về một người.
Mãi đến khi đi ngang qua một tiệm sách thì nhìn thấy vài thư sinh cầm sách trên tay ra ra vào vào, đầu Nguyên Định Dã như loé lên gì đó.
Hắn cúi đầu nhìn nữ nhi: "Con có muốn nghe chuyện cổ tích không?"
Diệu Diệu: "Chuyện cổ tích?"
"Ta mua mấy quyển thoại bản, trước khi đi ngủ kể cho con nghe, được không?"
Phụ thân nói, Diệu Diệu chưa từng không đồng ý, cứ để hắn ôm vào, nhìn hắn chọn mấy cuốn thoại bản.
Chọn xong, Nguyên Định Dã tìm một chỗ ngồi, trực tiếp mở ra trước mặt cô.
Thoại bản bây giờ đều là chuyện về các tài tử giai nhân, hắn đương nhiên không cho phép nữ nhi mới năm tuổi đọc những nội dung này, sau khi lựa chọn cẩn thận xong, hắn chọn chuyện về các cuộc phiêu lưu ít bán trong các cửa hàng.
Hắn mở đầu một đoạn ngắn, Diệu Diệu thấy mở đầu hấp dẫn lập tức phấn khích lên, vừa nghe hắn kể vừa nhìn nội dung trong thoại bản. Ánh mắt Nguyên Định Dã thoáng nhìn nữ nhi đang nghiêm túc, ánh mắt đi theo câu chữ mà hắn đang đọc, vì thế giọng hắn cũng dần dần thấp xuống rồi ngừng lại.
Diệu Diệu nhìn được một nửa, đúng lúc gặp một chữ không biết, đợi nửa ngày vẫn không thấy phụ thân đọc