Lão tướng quân thế nào cũng không ngờ được tiểu tôn nữ vừa rồi còn vui vẻ chạy ra ngoài mà mới nháy mắt một cái đã thấy tiểu cô nương khóc lóc chạy về.
Lục Việt kinh hoảng theo ở phía sau, vừa thấy ánh mắt của lão tướng quân, bị doạ run cả người, nhỏ giọng nói: "Cháu, cháu đang nói chuyện với Diệu Diệu muội muội thì muội ấy bỗng nhiên bật khóc. . ."
Tiểu cô nương khóc không lớn, chỉ có nước mắt không ngừng chảy, còn đang cố gắng kìm nén tiếng khóc, chỉ có thân thể theo tiếng nấc mà nghẹn ngào.
Lão tướng quân ôm lấy tiểu tôn nữ, nghiêm nghị chất vấn: "Cháu vừa nói với con bé cái gì?"
"Cháu, cháu vốn không có nói gì." Lục Việt bị dọa sợ: "Cháu chỉ đang nói đến đại công chúa điện hạ. . ."
Lời này vừa nói ra, lão tướng quân và Lục lão gia cùng đổi sắc mặt.
Lão tướng quân lập tức đứng lên, nhanh chân đi ra ngoài, Lục lão gia cũng không cản lại, chỉ có thể tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn đứa cháu của mình: "Cháu hết cái hay để nói rồi hả!"
Lục Việt mờ mịt lại ủy khuất, quay đầu nhìn ra cửa, không thấy tiểu muội muội đâu nữa, trong lòng lại càng sợ hơn.
Lão tướng quân ôm Diệu Diệu vào lòng, không ngừng an ủi: "Cái gì mà đại công chúa chứ, cái thằng nhóc đấy chỉ cố ý lừa gạt cháu thôi, nó là đứa bé hư, cả ngày làm chuyện xấu, trẻ con toàn kinh thành đều từng bị nó bắt nạt. Không có đại công chúa gì đâu, Diệu Diệu đừng tin."
Diệu Diệu ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm lệ, hỏi: "Vậy phụ thân sẽ lấy người khác sao?"
Lão tướng quân cứng họng. Dù ông có yêu thương tiểu tôn nữ thì lúc này cũng không thể đưa ra được một đáp án chắc chắn.
Thấy ông chần chờ, Diệu Diệu như biết đáp án.
Tiểu cô nương yên lặng cúi đầu xuống, vùi khuôn mặt vào ngực lão tướng quân, dù không thấy cô nói gì nhưng lão tướng quân biết cô còn đang khóc, nước mắt không ngừng chảy ra, những giọt nước ấm áp thấm ướt y phục khiến vùng ngực ông nghẹn ngào khó chịu.
Sau đó dù lão tướng quân an ủi thế nào, Diệu Diệu đều không đáp lại.
Lão tướng quân thở dài một hơi, ông trải qua bao sinh tử trên chiến trường, mưu trí quỷ kế của địch nhân gặp qua không ít, nửa thân thể xuống mồ, tự nhận đã trải hết sóng to gió lớn, nhưng lúc này lại không biết phải làm thế nào.
. . .
Trong hoàng cung.
Nguyên Định Dã nhanh chân đi ra ngoài, sau lưng có một bóng người đuổi sát phía sau.
"Nguyên tướng quân, bản cung bảo huynh dừng lại, huynh không nghe thấy sao?" Ôn Ninh công chúa tức thở hổn hển: "Nguyên Định Dã, huynh thật to gan, đến lời của bản cung cũng dám không nghe? !"
Nguyên Định Dã không thể không ngừng lại.
Hắn lạnh mặt, không thay đổi đứng tại chỗ.
Ôn Ninh công chúa đi lên trước mặt hắn, đắc ý nói: "Huynh xem, huynh cuối cùng cũng vẫn phải nghe lời đấy thôi?"
"Không biết điện hạ có gì muốn nói." Ánh mắt Nguyên Định Dã rơi sau lưng nàng ta: "Thần còn có chuyện quan trọng, thứ không thể ở lại."
"Huynh thì có thể có chuyện quan trọng gì? Hoàng thượng chỉ bảo huynh dạy thái tử kỵ xạ, đâu có bắt làm gì nữa. Huynh chẳng qua chỉ là muốn trốn tránh bản cung mà thôi." Ôn Ninh công chúa nói: "Bản cung hỏi huynh, Trương Tú Nương kia là người phương nào?"
"Là thê tử của thần."
"Nói hươu nói vượn!" Ôn Ninh công chúa cả giận nói: "Huynh chưa từng đón dâu thì lấy đâu ra thê tử?"
"Dù bây giờ chưa có nhưng về sau nhất định sẽ có." Nguyên Định Dã bình tĩnh nói: "Chúng ta đã có với nhau một nữ nhi, mấy ngày nữa, nàng ấy sẽ nhập vào gia phả Nguyên gia, là chính thê của ta. Điện hạ đã biết rồi, thì nên từ bỏ."
Ôn Ninh công chúa sao chịu bỏ qua: "Bản cung không cho phép huynh cưới Trương Tú Nương kia!"
"Đây là việc nhà của thần, không liên quan đến điện hạ."
"Sao có thể không liên quan? Nguyên Định Dã, huynh coi bản cung là cái gì?" Ôn Ninh công chúa tức giận nói; "Huynh đi biên quan đánh trận, bản cung đợi huynh trọn vẹn sáu năm, lúc trở lại còn mang về một đứa con gái, lại muốn cưới người khác làm thê? Huynh nghĩ bản cung là con ngốc sao?"
"Vi thần không dám."
"Huynh không dám? Trương Tú Nương kia đã chết rồi, bản cung có thể khoan hồng độ lượng, không tính toán với huynh chuyện cũ nữa nhưng huynh lại muốn cưới nàng ta làm chính thê, huynh dám để ta làm kế thất? !"
Cuối cùng Nguyên Định Dã cũng nhìn nàng ta.
Diện mạo Ôn Ninh công chúa xinh đẹp, lúc phẫn nộ, khuôn mặt cũng không hết vẻ tuyệt sắc. Hắn biết đại công chúa là một mỹ nhân, nhưng hắn cũng có thể thấy rõ tâm địa của người trước mắt này, biết nàng ta kiêu căng tự đại, bạo ngược, chính là kiểu ác quỷ mang vỏ bọc xinh đẹp.
Hắn nói: "Điện hạ hiểu lầm, thần chưa bao giờ có ý muốn cưới ngài."
"Ngươi không muốn cưới? !" Ôn Ninh công chúa suýt nữa không thở nổi: "Ta chờ ngươi sáu năm, ngươi nói không muốn cưới ta? !"
"Thần đã sớm nói rõ với điện hạ, càng chưa từng hứa hẹn với điện hạ nửa câu."
Ôn Ninh công chúa thẹn quá hoá giận: "Phải, ngươi đúng là chưa nói. Vậy bản cung những năm qua luôn theo đuổi ngươi, là vì cái gì chứ?"
"Điện hạ thân phận tôn quý, từ trước đến nay tùy tâm sở dục, hoàng thượng sủng ái hay dung túng ngài nhưng thần chưa từng khiến người hài lòng như ý, cho nên ngài mới không cam lòng." Nguyên Định Dã nói: "Nay thần có thê có nữ, điện hạ cũng nên chơi mệt rồi."
Ôn Ninh công chúa không dám tin nhìn hắn.
Lúc mười sáu tuổi, nàng ta vụиɠ ŧяộʍ chạy lên cửa thành. Đại quân về thành, thiếu niên tướng quân cưỡi tuấn mã, trải qua gian nan vất vả, đại thắng trở về, chiến giáp trên người hắn còn dính chút máu, trên mặt cũng có vết thương chưa lành, không nói đến khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, đáy mắt như có ánh lửa, sáng tỏ sắc bén.
Nàng ta nhìn đến xuất thần, cũng không thể quên nổi, bèn cho người đi nghe ngóng thân phận, về sau lại buông xuống hết tôn nghiêm để chủ động theo đuổi, cũng có mấy lần chạy đến chỗ hoàng huynh cầu tình, không ít lần biến thành trò cười cho người trong kinh thành. Cuối cùng kết quả thì sao, trong mắt người thương, cũng chỉ là chơi đùa?
Nàng ta đường đường là đại công chúa, thân muội muội của hoàng đế, trong mắt hắn chẳng lẽ lại không đáng một đồng?
Nàng ta