Nắng sớm mới mờ mờ đã có tiếng chim kêu ríu rít trên hiên nhà, hạ nhân phủ tướng quân bê đồ ăn sáng lên bàn, đĩa vừa đặt xuống thì thấy hai vị tướng quân đang đi tới nhà ăn.
Nam nhân phủ tướng quân từ thuở nhỏ đã tập võ, mỗi ngày đều phải luyện tập từ khi gà mới gáy, dù là mưa gió thế nào cũng phải dậy. Chẳng sợ tối hôm qua uống rượu nhiều hay không, lão tướng quân vẫn đúng giờ luyện công buổi sáng.
Nguyên Định Dã lau mồ hôi trên mặt, tùy tay đưa khăn cho hạ nhân, hỏi: "Đại tẩu tỉnh chưa?"
Hạ nhân nói: "Phu nhân đã tỉnh ạ, đại phu cũng tới xem qua, nói là không có gì đáng ngại."
Nguyên Định Dã lạnh lùng hừ một tiếng, mày nhăn càng sâu.
Đêm qua lúc hỏi chuyện, đại tẩu chưa nói nổi hai câu đã ngất đi, về sau hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể tạm thời dừng lại. Hắn nhẫn nhịn một đường, nhẫn nhịn một đêm, chỉ là đêm hôm qua ngủ không yên, lúc nãy phải đánh mấy quyền phát tiết.
Lão tướng quân trấn an nói: "Nếu người đã tỉnh thì gọi đến hỏi là được."
Đợi thêm chút thời gian, lão phu nhân cũng tỉnh, Nguyên đại tẩu mới khoan thai đến, còn phải nhờ nha hoàn đỡ vào phòng.
Nàng ta cúi đầu, tránh đi ánh mắt sắc như lưỡi dao của Nguyên Định Dã, lúc đến chỗ lão phu nhân thỉnh an thì trực tiếp quỳ xuống: "Lão phu nhân, con thật sự đã phạm sai lầm lớn rồi!"
Lão phu nhân vội vàng bảo nha hoàn đem người đỡ dậy thì nhìn thấy đại tẩu Ngô thị hai mắt rơi lệ, khóc không thành tiếng, vừa đứng lên, lại quỳ trở về, làm sao cũng đỡ không nổi.
Nàng ta chơi trò đánh đòn phủ đầu, không đợi mọi người truy vấn đã nói ra: "Sáu năm trước, tiểu đệ phải đi biên quan, chiến sự quan trọng, ta lại không dám liên lụy tiểu đệ nên luôn sống trong nơm nớp lo sợ. Tiểu đệ ở biên quan gửi thư về nhà, ở trong thư có hỏi chuyện về Trương Tú Nương, ta đương nhiên là kinh ngạc, bởi vì chưa từng nghe nói đến người này."
Lão phu nhân hỏi: "Con sao lại chưa từng đề cập với chúng ta?"
Ngô thị lau nước mắt, nói: "Biên quan chiến loạn, lão phu nhân lo lắng tiểu đệ còn không kịp, người đã yên tâm đem hết mọi chuyện trong nhà giao cho con, con đương nhiên không thể để lão phu nhân phải lo lắng nhiều. Cho nên trước phái người đi nghe ngóng, nhưng Trương Tú Nương mà tiểu đệ nói đến căn bản không tới kinh thành."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong phòng an tĩnh chỉ còn tiếng khóc của Ngô thị. Lúc đêm qua, lão phu nhân cũng nghe qua được sự việc, biết Trương Tú Nương là ý trung nhân của con trai, lúc này cũng có chút kinh ngạc: "Sao lại thế?"
Nguyên Định Dã nhíu mày nói: "Đại tẩu ở trong thư không hề nói như vậy. Thậm chí còn viết chăm sóc người rất tốt."
"Phải, ta không tìm được người, lúc biết được ý muốn của tiểu đệ thì đã cho người đi Thanh Châu điều tra." Trước khi đi biên quan, Nguyên Định Dã có ở Thanh Châu nên nghĩ Trương Tú Nương cũng là người Thanh Châu. Ngô thị lau nước mắt, nói: "Tin tức truyền đến, Trương Tú Nương không lên kinh, mà vẫn ở lại Thanh Châu. Ta đoán là nàng ta không muốn đến kinh thành nhưng cũng không thể cưỡng cầu. Chỉ là sợ tiểu đệ trên chiến trường phân tâm nên mới nói dối trong thư, chỉ chờ tiểu đệ trở về, mới có thể bồi tội."
Ngô thị mới vào cửa Nguyên gia không lâu thì đã phải chịu cảnh trở thành quả phụ, dưới gối lại không con nên lão tướng quân cùng lão phu nhân đều cảm thấy thiệt thòi cho nàng ta, lại thấy nhiều năm qua lo liệu được hết các việc lớn nhỏ trong nhà, một mực an an phận phận, hiếu thuận cha mẹ chồng, nay nghe lời này, cũng không có nhiều hoài nghi. Chỉ là hai người liếc nhau, trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
Mày Nguyên Định Dã vẫn không giãn ra, truy vấn: "Trước khi xuất phát thì chúng ta cũng đã hẹn ước sau khi chiến sự bình định sẽ gặp nhau ở kinh thành, nàng ấy vì sao lại không muốn lên kinh?"
Ngô thị nghẹn ngào, không ngẩng đầu lên: "Có lẽ là lo lắng biên quan chiến sự nguy hiểm nên không dám lên kinh đi. Tiểu đệ hỏi ta câu này, chẳng lẽ là đang hoài nghi ta sao? Cũng phải, những năm qua, trong lòng ta vẫn luôn thấp thỏm lo âu, trong đêm thậm chí đi ngủ cũng không được ngon, luôn cảm thấy áy náy vì đã lừa tiểu đệ, hôm qua bị tiểu đệ hỏi, ta nghĩ cuối cùng cũng đã tới ngày này. Tiểu đệ nếu có oán trách ta, cũng là đúng."
Lão phu nhân vội nói: "Con cũng đã có ý tốt, mau đứng dậy đi. Chuyện lớn như thế, đáng lẽ lúc trước nên nói cho chúng ta mới phải."
Ngô thị nói: "Con chỉ sợ nói ra sẽ làm lão phu nhân thương tâm."
Đại nha hoàn chạy lại đỡ, Ngô thị lúc này mới đứng lên, nàng ta ngồi xuống ở bên cạn, khăn tay đã ướt đẫm nước mắt, thật giống như nàng ta rất áy náy bất an.
Nguyên Định Dã vẫn cau mày, hắn nhìn thẳng vào Ngô thị hồi lâu, mắt sáng như đuốc như đao, tựa như là đang tra vấn phạm nhân trong thiên lao. Thấy ánh mắt bức người này, Ngô thị suýt chút nữa đã không nhịn được.
Khoảng một lúc lâu, hắn mới dời ánh mắt, nói: "Con muốn đi Thanh Châu một chuyến."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn lại. Lão tướng quân còn chưa nói cái gì thì Ngô thị đã cướp lời: "Tiểu đệ đi Thanh Châu làm gì?"
Còn không đợi Nguyên Định Dã giải thích, nàng ta vội vàng nói: "Thanh Châu với kinh thành trời cao đất xa, muốn đi thì ít nhất phải mất một tháng. Tiểu đệ hôm qua mới vừa trở về, vừa đánh thắng trận, hoàng thượng nhất định là muốn ngợi khen đệ, nay biên quan chiến sự đã bình định, đệ cũng phải ở lại kinh thành, hơn nữa hoàng thượng đang coi trọng đệ, có khi sẽ cho đệ một chức quan, nay thánh chỉ còn chưa xuống mà đệ đã muốn đi, chẳng phải là muốn chọc giận thánh nhan sao? Đệ ra chiến trường chém gϊếŧ giành được công lao, chẳng phải sẽ uổng phí hết ư?"
Nàng ta nói xong, lại lo lắng quá mức, vội vàng cúi đầu xuống nức nở nói: "Ta đều là vì nghĩ cho tiểu đệ, bây giờ tương lai cả phủ tướng quân chỉ còn mình tiểu đệ, lúc này lại không quan tâm mà đi Thanh Châu, hoàng thượng chỉ sợ sẽ oán giận mất. Lại nói, đã qua sáu năm rồi, nói không chừng Trương Tú Nương đã lấy chồng sinh con, tiểu đệ không quan tâm đuổi theo, cho dù có cầu thì cũng không thành đâu, không chừng còn làm chậm trễ bản thân. Nếu quả thật không yên lòng thì phái người đi Thanh Châu hỏi thăm một chút. Tiểu đệ cũng phải vì phủ tướng quân