Chu Hoài Sơn bị hai nha dịch đẩy về phía trước, lảo đảo mấy bước, mới có thể đứng vững.
"Đại nhân minh xét, thảo dân thực sự không biết mình phạm vào tội gì!"
Trời đất chứng giám, hắn đang ở nhà tức giận phấn đấu a!
Trời đất chứng giám, hai đời hắn đều không nghĩ tới, hắn thế mà lại tức giận phấn đấu học tập!
Trời đất chứng giám, trước kia hắn đều chỉ cố gắng phấn đấu chơi bời thôi!
Chu Thanh đứng ở bên ngoài, lo lắng đến bốc hỏa.
Bên tai là những tiếng đàm tiếu, chỉ chỉ chỏ chỏ.
"Không ngờ, quấy rối học sinh, lại là Chu Hoài Sơn."
"Đúng vậy, thế mà trước đây, lúc hắn cùng Triệu Đại Thành tranh tài, chúng ta lại còn cổ vũ cho hắn."
"Chuyện này, liệu có nhầm lẫn gì không, ta xem Chu Hoài Sơn này không giống như loại người này a."
"Biết người biết mặt không biết lòng, học sinh người ta liệu có thể oan khuất cho một tiên sinh như hắn sao!"
* * *
Tiếng nghị luận của những người xung quanh khiến cho Chu Thanh có chút đầu váng mắt hoa, đứng không vững.
Cha nàng quấy rối học sinh sao?
Huyện lệnh lại vỗ kinh đường mộc, đám đông bên ngoài lầm tức yên tĩnh lại.
"Bản quan hỏi ngươi, Vương Nhạc, Cao Hà, Trần Quang, có phải là học sinh của Hoài Sơn thư viện ngươi không?"
Chu Hoài Sơn im lặng, nghiêm túc suy nghĩ.
"Đại nhân minh xét, Hoài Sơn thư viện mặc dù là do thảo dân bỏ vốn, nhưng mà thảo dân cơ bản không hề đi qua thư viện, cho nên, cũng không nhận ra những học sinh này."
Huyện lệnh lạnh lùng liếc hắn một cái, hạ lệnh: "Dẫn nguyên cáo lên!"
Sát uy bổng gõ lên mặt đất một hồi, theo tiếng "uy vũ~" của các nha dịch, ba tên học sinh bị mang lên.
Chu Thanh vừa nhìn liền nhận ra, ba người này chính là ba học sinh mà Huyện lệnh nói tới kia.
Bọn họ là sau khi Hồ Vi Nhạc rời khỏi Hoài Sơn thư viện mới tới, bởi vì trong nhà bần hàn, mới nhìn trúng Hoài Sơn thư viện mà đến xin học.
Chỉ là mới đến không bao lâu liền xin thôi.
Hai hàng lông mày nhíu chặt, Chu Thanh giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn ba nguyên cáo này.
Vương Nhạc vừa bị dẫn tới, liếc nhìn thấy Chu Hoài Sơn liền co ro trốn về phía sau, một bộ thấp thỏm lo âu, dưới chân lảo đảo, còn suýt nữa thì té ngã.
Trần Quang cùng Cao Hà đứng bên cạnh vững vàng đỡ lấy hắn.
"Đây là huyện nha, có Huyện lệnh đại nhân ở đây, hắn không dám làm gì đâu!" Trần Quang thấp giọng an ủi Vương Nhạc.
Gương mặt Vương Nhạc tái nhợt, gật đầu một cái.
"Các ngươi có gì oan khuất?"
Huyện lệnh lên tiếng tra hỏi, Trần Quang tiến về phía trước một bước, đưa tay chỉ thẳng vào Chu Hoài Sơn, nói: "Đại nhân minh xét, ba sĩ tử chúng ta ở đây vạch trần vi sư Chu Hoài Sơn cưỡng ép, quấy rối chúng ta."
Hắn vừa mới nói xong, Chu Hoài Sơn đều sợ ngây người.
Nghẹn họng nhìn trân trối nhìn mấy người bọn họ.
"Ta? Quấy rối các ngươi á? Ta nhìn trúng các ngươi cái gì? Làn da đen xì hay là có bệnh phù thũng mí mắt? Dáng người xấu xí hay là miệng các ngươi thối hả?" Trong giọng nói tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Huyện lệnh..
Hả?
Ba học sinh..
Hả?
Quần chúng vây xem bên ngoài..
Phốc ha ha ha ha ha.
Có người nhịn không được, trực tiếp bật cười.
Chu Hoài Sơn nói xong, quay đầu nhìn Huyện lệnh đại nhân, nói: "Đại nhân minh xét, trong Hoài Sơn trong thư viện của chúng ta có rất nhiều hài tử mi thanh mục tú, dù ta có là loại người không bằng cầm thú, cũng không tuyển bọn hắn a, ta không xuống tay được a!"
Thật sự là không xuống tay được mà!
Huyện lệnh..
nhìn Chu Hoài Sơn, rồi lại nhìn ba học sinh kia.
Hình như là..
cũng có lý! Khụ khụ, nghĩ gì thế! Bản quan uy nghiêm!
Huyện lệnh lập tức kéo suy nghĩ đang đi chệch của mình về, trầm mặt vỗ kinh đường mộc.
Trần Quang nhân tiện nói: "Cầu xin đại nhân làm chủ cho chúng ta, nếu không phải thực sự không thể chịu đựng được hành vi cầm thú của Chu Hoài Sơn, thì ba người cũng sẽ không kiện tiên sinh của mình ra huyện nha."
Cao Hà nhân tiện nói: "Đúng vậy a, Hoài Sơn thư viện thu nhận học sinh không đòi hỏi điều kiện, chúng ta vốn tưởng rằng mình đã tìm được học viện tốt, không ngờ, lại là địa ngục trần gian."
Vương Nhạc run run nói: "Học sinh tố cáo tiên sinh, nếu là vu cáo thì chính là tự hủy tiền đồ, chúng ta cũng là người đọc sách, nếu không phải không thể nhịn được nữa, làm sao lại làm như thế?"
Mặc dù vừa rồi có người bật cười vang, nhưng trong lòng quần chúng vẫn đứng về phía ba học sinh này.
Làm gì có tên học trò nào phát điên, vô duyên vô cớ, lại đi cáo trạng lão sư của mình! Đây chính là không cần tiền đồ sao? Nếu như bị Huyện lệnh tra ra là vu hãm, đây chính là hủy đi con đường đọc sách cả đời a.
Huyện lệnh nhìn lướt qua ba học sinh, cuối cùng ánh mắt hướng về phía người nói chuyện lanh lẹ nhất là Trần Quang.
"Các ngươi nói Chu Hoài Sơn quấy rối các ngươi, có chứng cớ không?"
Ba người liếc nhìn nhau một cái.
Trần Quang đáp: "Chúng ta không biết đại nhân muốn chứng cứ gì, loại chuyện này, cái gì mới được xem là chứng cứ?"
Nói rồi, hắn liếc nhìn Chu Hoài Sơn một cái.
"Loại chuyện này, hắn đã muốn làm nhất định sẽ tìm cách tranh tai mắt của người khác, chúng ta không có chứng cứ, cũng không biết là có nhân chứng hay không, nhưng mà ba người chúng ta đều là người bị hại, chúng