Hít sâu một hơi, Chu Thanh bảo trì tâm tính nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
"Cha, nếu như người biết mình đang ngồi tù, thì sao lại không lo lắng chút nào như thế, người không sợ sẽ không ra ngoài được sao?"
Chu Hoài Sơn lập tức khinh miệt liếc Chu Thanh một cái.
"Không ra ngoài được?" Nói rồi, Chu Hoài Sơn xua tay, một mặt chắc chắn, đè giọng, nói từng chữ: "Không có khả năng!"
Chu Thanh nhìn Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn nâng cằm lên, bày ra vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Nếu như Học Chính đại nhân không đến, ta có thể không ra ngoài được, nhưng mà, Học Chính đại nhân nếu đã tới, ta nhất định sẽ được thả ra."
"Vì cái gì?"
"Con có biết thế nào gọi là Học Chính không? Đó là quan chủ quản phần khoa khảo của các tỉnh, những người này, cũng đều là học bá từ Hàn Lâm Viện đi ra!"
Điểm này, Chu Thanh đã nghe Từ Phong nói, chỉ hơi gật đầu một cái.
Chu Hoài Sơn tiếp tục nói: "Những tên học bá này, trước kia lúc đọc sách, cũng đứng hàng đầu, trong lòng rất có cảm giác ưu việt, hơn nữa tiến vào Hàn Lâm Viện còn có thể đào tạo chuyên sâu lên làm Học Chính, thì đều có phe phái làm chỗ dựa, căn bản xem thường hạng người giống như Chu Viễn!"
Chu Thanh sờ cằm một cái.
Nàng quả nhiên là đoán đúng.
Trước khi xuyên qua, Chu Hoài Sơn chính là Hầu gia.
Mặc dù ăn chơi là lượt, nhưng chưa ăn qua thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy a, một người tràng diện gì cũng đều từng nhìn thấy như hắn, chắc chắn có cái nhìn cùng thái độ độc đáo đối với vụ án này.
Huống chi, kể từ sau khi vị Học Chính kia đến, biểu hiện của Chu Hoài Sơn liền phá lệ không phù hợp với sự trung thực của nhân vật thiết lập a.
Chuyện khác thường tất có điểm kì quái.
"Cho nên?"
"Cho nên Học Chính này nếu như cùng một hạng với Chu Viễn tới đây để hại ta, vậy mục tiêu của hắn, chắc chắn không phải ta, ta chỉ là một cái bàn đạp giúp hắn đạt được mục tiêu mà thôi!"
Bị xem như bàn đạp, nhưng vẻ mặt của Chu Hoài Sơn lại rất kiêu ngạo.
"Nếu ta đoán không lầm, mục tiêu chân chính của hắn, là Hồ Vi Nhạc, hoặc chính là người phục dùng Hồ Vi Nhạc kia.
Hẳn là Hồ Vi Nhạc ngăn cản con đường của hắn, hắn muốn lợi dụng ta xong rồi đến lượt Hồ Vi Nhạc.
Chỉ cần Hồ Vi Nhạc không bị hắn kéo xuống nước, thì ta sẽ không có chuyện gì.
Nếu như Hồ Vi Nhạc bị kéo xuống nước, vậy thì người đứng sau lưng Hồ Vi Nhạc nhất định sẽ cứu ông ấy rồi thuận tiện cứu ta luôn.
Đương nhiên, nếu như là ta oan uổng Học Chính đại nhân, kỳ thực hắn là người tốt, vậy hắn sẽ trả lại sự trong sạch cho ta."
Chu Thanh..
Xì! Cha nghĩ tốt thật đấy!
"Vậy ta nên làm sao bây giờ?"
Chu Hoài Sơn lại trợn trắng mắt, đáp: "Cái gì mà làm sao bây giờ, đương nhiên là mua gà nướng tiêu cay đưa vào cho ta a, mặt khác, thịt dê bánh bao cùng cá tiêu cay tam thẩm con làm cũng đưa tới một ít, chuẩn bị một ngày ba bữa cơm thật tốt cho ta."
Chu Thanh..
"Ta cũng không cần đi điều tra cái gì sao?"
"Điều tra cái rắm! Nếu con đi điều tra, không chừng vừa hay rơi xuống cái bẫy của bọn họ.
Bọn họ bắt ta chính là vì câu con cá Hồ Vi Nhạc này.
Đã bị xem như mồi câu, thì chỉ cần chúng ta bất động, đến lúc đó lo lắng suông chính là bọn họ!"
"Vậy vạn nhất cha đoán sai thì sao? Vạn nhất người ta chính là đơn thuần muốn thay Chu Viễn thu thập cha thì sao?"
Chu Hoài Sơn liền cười thần bí, nhìn trái ngó phải, thân thể nhích lại gần Chu Thanh, đáp: "Nếu ta đoán sai, thì tội danh của ta cũng không phải là tử tội, nhiều nhất là ở trong lao thêm mấy ngày, nhưng mà, danh tiếng xấu liền không thể khoa khảo."
Không thể khoa khảo, cũng không cần đi học.
Đây cũng không phải là ta không chịu học đâu đấy nhé.
Mà là ta không thể học a!
Chu Thanh suýt chút nữa bị lời này của Chu Hoài Sơn chọc cho bùng nổ tại chỗ.
Có phải đây mới là trọng điểm của người không hả! Vì không muốn đọc sách, mà cam nguyện ngồi tù? Đầu óc của người cũng quá gập ghềnh rồi.
Từ trong lao đi ra, đầu óc Chu Thanh vẫn còn có chút choáng váng.
Chu Hoài Sơn phân tích đạo lý rõ ràng, nàng rốt cuộc là nên nghe Chu Hoài Sơn hay là vẫn nên cố gắng đi thăm dò một chút chân tướng nhỉ?
Cất tâm tư, Chu Thanh nhấc chân đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa nhà lao, đã thấy Từ Phong cách đó không xa đi tới.
"Như thế nào, Chu cô nương, Hoài Sơn huynh thế đã nói gì?"
Những lời kia của Chu Hoài Sơn, Chu Thanh đương nhiên không dám nói cho người khác biết.
Nhân vật thiết lập của cha nàng sẽ sụp