Chờ Chu Thanh từ Cao gia thôn trở về huyện thành, đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Nàng mới vừa vào nhà rửa mặt, Chu Hoài Lâm cũng trở về.
"Sao rồi, tam thúc?"
Kéo lấy một thân mệt mỏi, khóe mắt đuôi mày Chu Hoài Lâm vậy mà không còn đầy sự lo lắng sốt ruột như lúc rời đi nữa.
Hắn nhếch miệng cười cười, uống cạn chén trà nóng Chu Dao đưa, lau miệng, đáp: "Thanh nha đầu yên tâm, Hồ đại nhân nói, nhị ca không có việc gì."
Triệu thị đã nấu xong mỳ thịt, chờ Chu Hoài Lâm đổi y phục, mọi người vây quanh bàn, vừa ăn vừa nói.
"Ta vừa đến, còn chưa mở miệng, Hồ đại nhân đã biết tại sao ta lại tới.
Hồ đại nhân nói, vị Học Chính đại nhân này tên là Tống Kỳ, là kỳ trong kỳ quái ấy, là người thuộc phe phái của Trấn Quốc Công gì đó ở kinh thành, những thứ này ta nghe không hiểu lắm.
Tóm lại, những người này đều là tử địch của Hồ đại nhân trước đây.
Lần này Hồ đại nhân được phục dùng, bọn họ lo lắng Hồ đại nhân được hồi kinh, cho nên cố ý an bài Tống Kỳ tới phá đổ Hồ đại nhân.
Bởi vì Hồ đại nhân từng dạy học ở Hoài Sơn thư viện, cho nên hắn liền lôi nhị ca ra khai đao.
Hồ đại nhân nói, chỉ cần chúng ta đừng làm gì cả, đến lúc đó Tống Kỳ này tự nhiên sẽ nhắm đầu mâu về phía ông ấy, cho đến lúc đó, ông ấy sẽ nghĩ biện pháp cứu nhị ca ra ngoài."
Không sai biệt lắm so với những gì Chu Hoài Sơn phân tích ngày hôm qua.
Được lời này, Chu Thanh mới có thể triệt để thở phào một hơi.
Đã như thế thì..
Lát nữa đưa thêm vài cuốn sách vào trong tù a.
Hôm qua bị kinh sợ, hôm nay toàn gia cuối cùng cũng có thể ăn cơm.
Bôn ba một đêm, sau khi ăn cơm trưa xong, Chu Thanh ngã đầu liền nằm ngủ.
Huyện nha.
Tống Kỳ ngồi trên một cái ghế bành, gương mặt mang theo vẻ do dự, đôi mắt khẽ nhắm, ngón tay gõ gõ từng nhịp lên mặt bàn.
"Làm xong chưa?" Đứng trước mặt Tống Kỳ, là tùy tùng của hắn.
"Thưa đại nhân, đều đã làm xong, chỉ cần người của Chu gia tìm được ba học sinh kia, người của chúng ta sẽ âm thầm ra tay, đến lúc đó nhất định khiến cho Chu gia chịu tội danh hành hung diệu khẩu trước mặt mọi người."
Tống Kỳ hài lòng gật gật đầu.
Tùy tùng đứng ở đó, nhìn thần sắc Tống Kỳ, do dự chốc lát, lại nói: "Có điều, chính là.."
Tống Kỳ nhắm mắt nhíu mày, hỏi: "Như thế nào?"
"Tiểu nhân mới vừa đến nhà tù xem xét qua, Chu Hoài Sơn ở trong nhà lao ăn ngon uống sướng, lại còn đang dụng công đọc sách, nhìn qua không hề có vẻ gì là lo lắng cả."
Tống Kỳ lập tức nhíu mày mở mắt, nhìn tên tùy tùng.
"Đại nhân, buổi chiều hôm nay, người nhà Chu Hoài Sơn lại mang tới cho hắn mấy cuốn sách, cũng mang theo ba hộp cơm to đến nữa."
Tống Kỳ cười lạnh nói: "Hừ, như thế nào, hắn đây là cố tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng sao? Bản quan sẽ lột mặt nạ của hắn ra!"
Nói xong, Tống Kỳ đứng dậy đi ra bên ngoài, tùy tùng lập tức đuổi theo.
Lúc Tống Kỳ đi tìm Huyện lệnh, Huyện lệnh cũng đang phiền muộn trong phòng.
Trước khi Học Chính đại nhân tới, hắn vẫn cho rằng vụ án này chính là do Chu Viễn muốn hãm hại Chu Hoài Sơn.
Nhưng bây giờ hắn lại không nghĩ như thế.
Đây chính là Học chính đại nhân chủ quản khoa khảo một tỉnh a! Vừa có học sinh đánh trống kêu oan, thì Học Chính đại nhân lại đúng lúc đi ngang qua.
Chuyện này không phải quá kỳ quái sao?
Nhiều năm kinh nghiệm xử án khiến cho Huyện lệnh cảm thấy, vị Học Chính đại nhân này khẳng định có quan hệ với vụ án.
Nhưng đường đường là Học Chính một tỉnh, đến cùng là tại sao lại muốn ra tay với Chu Hoài Sơn? Chắc chắn không phải vì Chu Viễn.
Hắn không xứng! Vậy thì vì cái gì? Chu Hoài Sơn làm cho vị Học Chính đại nhân này chướng mắt?
Càng nghĩ, Huyện lệnh cũng chỉ có thể liên hệ với vị tri phủ đương nhiệm Hồ Vi Nhạc kia, dù sao Chu Hoài Sơn cũng chẳng phải là người có giá trị đến mức khiến cho một vị quan lớn chướng mắt bậc ấy.
Mép tóc trên đầu Huyện lệnh vốn đã cao, bởi vì phiền muộn, càng ngày càng có xu hướng lùi về phía sau đầu hơn.
Xoa xoa trán, đang định đi nghỉ ngơi, chợt nghe Học Chính đại nhân đến.
Huyện lệnh đành phải dẹp tâm tư sang một bên, vội vàng ra ngoài nghênh đón.
Tống Kỳ liếc Huyện lệnh một cái, vừa vào cửa đã ngồi vào vị trí chính vị, nói: "Đại nhân còn chưa ngủ sao? Đây là đang vất vả vì bản án ư?"
Huyện lệnh ngồi bên cạnh, cười xòa nói: "Ba ngày kết án, thời gian cấp bách."
Tống Kỳ liền hừ lạnh một tiếng, đáp: "Bản án rõ ràng như vậy, ba ngày kết án đã là rộng rãi, vụ án này nếu đặt ở kinh thành, thì Kinh Triệu Duẫn đã có thể kết thúc ngay ngày hôm đó rồi."
Huyện