Nha dịch tuân lệnh, thả Thành Vũ đi vào.
Vừa lên công đường, Thành Vũ ôm quyền thở dài, hành lễ nói: "Thảo dân Thành Vũ, là con của bà ấy, nhà ở bên cạnh Hoài Sơn thư viện, chưa bao giờ nhìn thấy Chu Hoài Sơn đi qua Hoài Sơn thư viện."
Huyện lệnh nhân tiện nói: "Những gì nói trên công đường, sẽ bị xem như khẩu cung mà ghi chép lại, không thể giở trò dối trá."
"Thảo dân không dám, nhưng Chu Hoài Sơn đích thực là chưa bao giờ đi qua Hoài Sơn thư viện.
Lời mẹ ta vừa nói, không phải là thật, như tộc trưởng đã nói, mẹ ta chính là ghi hận Chu Hoài Sơn không chịu gả Chu Thanh cho ta."
Huyện lệnh..
đây chính là tấm gương quân pháp bất vị thân sao?
Mẹ Thành Vũ cũng sắp bị Thành Vũ làm cho tức chết.
"Tiểu tiện nhân kia đã đến ở nhà của tên chủ cửa hàng ấy, ngươi còn nói chuyện thay cho tiểu tiện nhân kia sao?"
Thành Vũ khổ sở nói: "Nương, ta không thể hãm hại Hoài Sơn thúc a."
Mẹ Thành Vũ Nương nhìn Chu Hoài Sơn chửi: "Cái gì gọi là hãm hại hắn, hắn không lừa chúng ta sao? Ngươi tốt nhất nghĩ kĩ lại xem, làm sao bây giờ ngươi lại thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này, chẳng lẽ không phải là do bọn hắn hại?"
Huyện lệnh..
Quần chúng vây xem bên ngoài..
Chủ đề đã thành công đi chệch rồi.
Huyện lệnh không thể không vỗ kinh đường mộc, quát: "Bản quan hỏi một lần nữa, các ngươi có thật sự từng nhìn thấy Chu Hoài Sơn làm qua chuyện bất nhã gì với ba học sinh này không?"
Thành Vũ gắt gao níu chặt lấy cánh tay mẹ mình, đáp: "Không có."
Con trai che chở cho Chu Thanh như thế, người làm mẹ trong lòng dù có căm tức thế nào đi nữa, cũng không dám làm ầm ĩ trên công đường.
Lại nói, bà ta cũng có chút chột dạ.
Mặc dù bên cạnh có một đại quan đang ngồi, nhưng vạn nhất vị đại quan này cùng một bọn với Chu Hoài Sơn thì sao.
Dù sao Hồ Vi Nhạc cũng là tri phủ a.
Không phải nói đều là quan lại bao che cho nhau sao.
Đầy mắt hận ý, mẹ Thành Vũ trừng Chu Hoài Sơn, không mở miệng nữa.
Triệu bà Tử âm thầm quan sát sắc mặt Tống Kỳ, mắt thấy Thành Vũ nói như vậy, trên mặt Tống Kỳ tựa hồ mang theo vẻ không vui, đôi mắt Triệu bà tử xoay tròn, chắc chắn nói: "Ta đã thấy Chu Hoài Sơn mang theo bọn hắn đến ruộng ngô."
"Ngươi xác định? Ngươi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nếu như là vu hãm, thì sẽ phải ngồi tù đấy?"
Triệu bà tử lập tức lúng túng.
Lúc Huyện lệnh cho thôn dân thôn Khánh Dương tiến lên làm chứng, Tống Kỳ ngược lại là không ngờ sẽ có người đi nói xấu Chu Hoài Sơn.
Dù sao hắn đã an bài học sinh của Thanh Hòa thư viện tới gây áp lực.
Hoàn toàn không cần đi mua chuộc đám nhà quê này.
Không nghĩ tới, ngược lại là có thu hoạch ngoài ý muốn.
Vừa vặn, bà tử này nhất định ấn tội cho Chu Hoài Sơn, ngược lại là bớt đi không ít phiền phức cho ông ta.
Không đợi Huyện lệnh mở miệng, Tống Kỳ đã đứng dậy chậm rãi đi đến giữa công đường.
"Huyện lệnh đại nhân xử vụ án này, tựa hồ rất ưu ái Chu Hoài Sơn a, chính miệng nhân chứng đã nói, tận mắt nhìn thấy Chu Hoài Sơn mang người đến ruộng ngô, tại sao ngươi cứ phải uy hiếp họ nhiều lần như vậy?"
Triệu bà tử được lời này, cứng cổ gật gật đầu, nói: "Ta thật sự thấy được."
Huyện lệnh liền nói: "Ngươi thấy lúc nào?"
Triệu bà tử liền nói: "Chính là lúc vừa mới thu xong bắp ngô, còn chưa cắt cây kia, cụ thể ngày nào thì ta đã quên rồi."
Ngược lại bà ta nhớ kỹ, Hoài Sơn thư viện chính là được đổi tên thành Hoài Sơn thư viện từ khi ấy.
Triệu bà tử vừa nói ra mấy lời này, sắc mặt ba học sinh bên cạnh liền tái nhợt.
Mùa đông bọn họ mới đi đến Hoài Sơn thư viện.
Lúc bọn họ đến, ruộng ngô đã sớm chỉ còn trơ lại gốc, ở đâu ra bắp với chẳng cây ngô.
Không dám để Triệu bà tử nói tiếp, Trần Quang lập tức nói với Học Chính: "Đại nhân xin hãy làm chủ cho chúng học sinh a! Chu Hoài Sơn nhiều lần vũ nhục chúng ta, đây là chuyện thiên chân vạn xác, bằng không Hoài Sơn thư viện không hạn chế điều kiện thu nhận, sao chúng ta lại có thể lấy oán trả ơn, há miệng phỉ báng."
Theo Trần Quang nói xong, học sinh của Thanh Hòa thư viện ở bên ngoài được Tống Kỳ an bài từ sớm liền phất cờ hô hào.
"Nghiêm trị hung thủ!"
"Nghiêm trị Chu Hoài Sơn!"
"Làm bẩn thánh hiền, không xứng là người!"
Dưới tiếng hò hét của đám học sinh bên ngoài, Tống Kỳ quay đầu nhìn về phía Huyện lệnh.
"Đại nhân, ngươi xử án như vậy, thì có thể tra được chân tướng gì chứ, không có nhân chứng, vật chứng thì vụ án không thể xảy ra sao? Vậy phải náo ra bao nhiêu oan giả án sai kia chứ."
Nói rồi, Tống Kỳ cũng không đợi Huyện lệnh mở miệng, đột nhiên quay đầu, trợn mắt trừng Chu Hoài Sơn.
"Chu Hoài Sơn, nếu là nhất định không chịu nhận tội, thì chớ trách bản quan.."
Lần này, không đợi Tống Kỳ nói xong, Chu Hoài Sơn vẫn luôn trầm mặc liền nói: "Ta nhận