Mấy người Chu Thanh mới chuyển đến huyện thành, cũng không phải là người có danh vọng, trong huyện thành cơ hồ không có mấy người nhận biết nàng.
Nhìn mấy vị tiên sinh trong thư viện, Đậu Miểu nặng nề thở dài một hơi: "Bản án của Chu Hoài Sơn, nha môn đã có kết quả chưa?"
Đậu Miểu nhắc đến Chu Hoài Sơn, một vị tiên sinh hơi trẻ tuổi liền nói: "Ta đang muốn nói chuyện này với ngài, ba học sinh lúc trước chúng ta làm chỗ dựa cho kia, kì thật là có tội, oan khuất chân chính, là Chu Hoài Sơn."
Đậu Miểu nheo mắt, trong lòng hoảng hốt như bị người ta móc rỗng.
Gió bấc thồi vù vù vào người làm ông ta đau nhức đến tận tâm can.
Tiên sinh kia tiếp tục nói: "Hôm nay, bên ngoài liền truyền ra lời đồn, Tống Kỳ mua chuộc học sinh vu hãm Chu Hoài Sơn, bị triều đình phái đại quan bắt lại, ngay mới vừa rồi, huyện nha cũng đã bắt ba học sinh kia, sau khi giễu phố thị chúng liền muốn giải lên phủ thành, vụ án này, huyên náo có chút lớn."
Nghe kể lại, Đậu Miểu chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lung lay đứng không vững.
Ba học sinh kia, vậy mà thật sự bị bắt.
Tống Kỳ..
Cũng bị bắt.
Chu Thanh không phải đang bịa chuyện nói láo!
Hít sâu một hơi, Đậu Miểu hơi hơi ngửa đầu nhắm mắt lại.
Trước đây vì cái gì mà ông ta lại đáp ứng hợp tác với Tống Kỳ? Tống Kỳ nói, chỉ cần ông ta chịu phối hợp, thì sẽ giúp đỡ Tôn Cẩn lật lại bản án.
Lần trước khảo thí, Tôn Cẩn náo ra chuyện như vậy, thật sự là ảnh hưởng rất tệ đến Thanh Hòa Thư viện.
Cũng khiến cho ông ta không ngóc đầu lên được.
Bất luận chân tướng đến cùng là thế nào, nếu thật sự có thể lật lại bản án, đối với Thanh Hòa Thư viện mà nói, chính là chuyện tốt cực lớn không thể nghi ngờ.
Hơn nữa Tống Kỳ cũng đáp ứng với ông ta, năm nay thi viện, nhất định sẽ lấy một nửa học sinh từ Thanh Hòa Thư viện.
Đây chính là tỷ lệ thi đậu một nửa đấy! Thanh Hòa Thư viện nhất định sẽ danh tiếng đại chấn.
Mà ông ta là viện trưởng, chính là người có vinh dự lớn nhất.
Tống Kỳ còn nói, kì thi Hương năm nay, sẽ giúp ông ta một tay.
Nếu như qua thi Hương, ông ta chính là cử nhân, liền có thể làm quan, cũng không cần cả đời phải chịu ước thúc ở nơi thư viện chật hẹp này nữa.
Nhân sinh của ông ta, sẽ hoàn toàn khác biệt.
Thế nhưng..
Tống Kỳ là Học Chính a! Sao lại bị bắt đột ngột như vậy, một điểm dấu hiệu cũng không có!
"Viện trưởng? Đậu viện trưởng? Ngài sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, ngài bị bệnh rồi sao?" Mắt thấy sắc mặt Đậu Miểu trắng bệch như giấy, mấy vị tiên sinh lo lắng hỏi thăm.
Đậu Miểu khẽ gật đầu một cái, chậm rãi mở mắt, cười khổ khoát tay áo, đáp: "Không có việc gì, các ngươi đi làm việc đi."
Nói rồi, Đậu Miểu quay người vào nhà.
Lưu lại bên ngoài mấy vị tiên sinh một mặt không hiểu.
Đậu Miểu một lần nữa trở về, Chu Thanh mở to mắt nhìn ông ta, hỏi: "Sao rồi?"
"Ta có thể giao Thanh Hòa Thư viện cho ngươi, nhưng mà, ngươi phải cam đoan giúp ta không bị bắt giam vào ngục?"
Chu Thanh lắc đầu, nói: "Ta đương nhiên không thể cam đoan, dù sao nha môn cũng không phải do ta mở, ta chỉ có thể bảo đảm, nếu như ông không đáp ứng, ta nhất định sẽ khiến ông phải chịu cảnh lao ngục tai ương."
Đậu Miểu suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
"Ta đã đáp ứng đem thư viện cho ngươi."
Chu Thanh nhún vai: "Chúng ta đây là trao đổi đồng giá, ông cho ta thư viện, ta đáp ứng không đi cáo trạng ông.
Nhưng mà cái này cũng không đại biểu rằng ta không tố cáo thì nha môn sẽ không bắt ông, bọn họ có bắt ông hay không, đều phải xem chính ông.
Chỉ cần ông tự động đến nha môn, giải trình toàn bộ những hoạt động trao đổi giữa ông và Tống Kỳ là được."
Đậu Miểu nhìn chằm chằm Chu Thanh.
Trong chớp mắt này, ông ta đột nhiên cảm thấy nữ oa chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi này thật sự khiến cho người ta phải rùng mình sợ hãi.
Nàng vững vàng nắm bắt được tâm tư của ông ta.
Trầm mặc giây lát, Đậu Miểu chợt mở miệng: "Trước đây Chu Hoài Sơn đương trường nhận tội, có phải là hắn đã sớm biết, Tống Kỳ nhất định sẽ bị bắt, các ngươi đã sớm đánh chủ ý lên thư viện của ta rồi đúng không?"
Chu Thanh..
Cha nàng có ý nghĩ này hay không nàng không biết, nhưng mà nàng chắc chắn là không có.
Nàng có thể nghĩ đến việc chiếm lấy Thanh Hòa Thư viện, linh cảm bắt nguồn từ Triệu Đại Thành kìa.
Đương nhiên, lời này nàng chắc chắn sẽ không nói cho Đậu Miểu biết.
Một mặt thần bí khó lường, Chu Thanh cười nói: "Dù sao, trước khi Hồ đại nhân làm Tri phủ, thì đã từng làm Binh Bộ Thượng Thư a."
Mặc dù không có trả lời thẳng vào câu hỏi của Đậu Miểu, nhưng lời nói này cũng đủ khiến