Nhìn phản ứng của Tống Kỳ, Hồ Vi Nhạc nhíu mày.
Sao Tống Kỳ lại biết đồ đệ của Chu Hoài Sơn tên là gì? Hơn nữa, tiếng hô Thẩm Lệ kia, rõ ràng là hoảng sợ tuyệt vọng đến chết a.
Tại sao hắn lại sợ Thẩm Lệ như thế?
Hồ nghi liếc nhìn Tống Kỳ đang co quắp trên mặt đất, Hồ Vi Nhạc lại quay sang nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ ôm quyền vái chào Hồ Vi Nhạc, thở dài giới thiệu: "Ảnh vệ Thẩm Lệ."
Hồ Vi Nhạc lập tức trợn to mắt.
Tất cả sự chấn kinh trong lòng lúc này, áp súc thành một câu: Mụ nội nó!
Ông ta biết đầu lĩnh ảnh vệ tên là Thẩm Lệ, nhưng cho tới giờ vẫn không ngờ, Thẩm Lệ kia, lại chính là Thẩm Lệ này!
"Ảnh vệ~?"
Thẩm Lệ nhẹ nhàng gật đầu, trên gương mặt mệt mỏi còn mang theo hàn khí tiêu sát, quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ.
"Tống Kỳ!"
Hắn chỉ gọi Tống Kỳ một tiếng, đã khiến ông ta cả kinh giật nảy cả người, run lẩy bẩy ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệ.
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ta có thánh chỉ của bệ hạ, ngươi.."
Không biết là danh tiếng của Thẩm Lệ quá vang dội hay là hàn khí trong đáy mắt hắn quá nồng, Tống Kỳ ngay cả lời còn chưa nói hết đã trợn ngược mắt ngất đi.
Hồ Vi Nhạc..
Khóe mặt giật một cái, quay sang nhìn Thẩm Lệ.
Nghe đồn ảnh vệ ở kinh thành làm cho người người nghe thấy đã sợ mất mật, thực sự là trăm nghe không bằng một thấy a.
Quả thật làm cho người ta phải kinh hồn táng đảm! Ngay vừa rồi, Tống Kỳ còn uy hiếp ông, muốn giết cửu tộc nhà ông.
Bây giờ, vừa thấy Thẩm Lệ, lại thành ra như vậy.
Hít vào một hơi khí lạnh, Hồ Vi Nhạc nói với Thẩm Lệ: "Thẩm Chân là.."
Thẩm Lệ mang theo vẻ kính cẩn của vãn bối dành cho trưởng bối, khách khí nói: "Chính là phụ thân của ta, phụ thân thường xuyên nhắc đi nhắc lại Hồ đại nhân, lúc Hồ đại nhân vẫn còn là Binh Bộ Thượng Thư, phụ thân từng mang ta đến phủ thượng của ngài làm khách."
"Ngươi lại là con trai của Thẩm Chân!" Đáy mắt Hồ Vi Nhạc nổi lên một vòng nước mắt, nhịn không được đưa tay vỗ vai Thẩm Lệ, cảm khái: "Đã lớn như vậy!"
Trước đây, lúc ông rời kinh, Thẩm Lệ mới bao lớn! Hiện tại đã là một đầu lĩnh Ảnh vệ làm cho người ta nghe tên đã sợ đến hôn mê rồi.
Trong lòng thổn thức một hồi, Hồ Vi Nhạc chợt nhíu mày, hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại bái Chu Hoài Sơn làm thầy?"
Đường đường là đầu lĩnh ảnh vệ, thế mà lại là đồ đệ của Chu Hoài Sơn!
Thẩm Lệ..
Cũng không thể nói cho Hồ Vi Nhạc nghe rằng, hắn muốn cưới Chu Thanh a.
Khóe mắt khé giật mấy cái, Thẩm Lệ bày ra vẻ mặt chân thành đáp: "Ta thi hành nhiệm vụ ở huyện Thanh Hà, ngẫu nhiên được kiến thức bút tích của sư phó, quả thực là ngưỡng mộ sư phó viết chữ đẹp."
Nhiệm vụ của Ám ảnh là tuyệt mật.
Mặc dù bị bãi quan nhiều năm, nhưng điểm này Hồ Vi Nhạc cũng biết, liền thức thời không hỏi nhiều nữa.
Ông ta đương nhiên cũng sẽ không tin Thẩm Lệ là vì chữ viết của Chu Hoài Sơn mà liền bái sư.
Chỉ là liên tục cảm khái vài tiếng.
Không ngờ, đồ đệ của Chu Hoài Sơn, lại chính là con trai bạn cũ của ông.
Duyên phận này, thực sự là kỳ diệu.
Hai người khách khí vài câu, Thẩm Lệ trở lại chuyện chính.
"Hồ đại nhân, tên Tống Kỳ này có liên quan đến bản án ta đang điều tra, người này, ta phải mang đi."
Hồ Vi Nhạc đương nhiên không có vấn đề.
Có ảnh vệ tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay Tống Kỳ này, cầu còn không được.
"Cần điều tra thêm cái gì không?"
Thẩm Lệ nhân tiện nói: "Hồ đại nhân bắt Tống Kỳ như thế nào, đến lúc đó ta chỉ cần nói với bên ngoài hắn là do ta bắt, Hồ đại nhân cũng không cần phải lội vào vũng nước đục này, dù sao hắn cũng là Học Chính."
Hồ Vi Nhạc cảm kích gật đầu một cái, tiếp đó..
Bắt Tống Kỳ như thế nào ấy hả? Tống Kỳ là do Chu Thanh bắt.
Khóe miệng run lên, Hồ Vi Nhạc kể lại quá trình Chu Thanh bắt cóc Tống Kỳ, lại đem người giao cho ông ra sao.
"..
Cách làm này của Chu Thanh mặc dù có chút lỗ m ãng, nhưng lại giải quyết được căn bản vấn đề, bằng không, dựa vào thân phận học chính của Tống Kỳ, ta thực sự không có cách nào ra tay."
Sau lưng Thẩm Lệ, Lý Nhất..
Hồ đại nhân đây là đang cầu tình thay Chu cô nương sao? Cần thiết không? Trên đời này còn có người có tình với Chu cô nương hơn đại nhân nhà hắn sao? Đại nhân của hắn biết được Chu Hoài Sơn bị bắt, liền từ Bình Châu một đường chạy về đây, không nghỉ ngơi đấy.
Thẩm Lệ..
Lại là Thanh nhi ra tay? Là hắn không phải, nếu hắn trở về sớm hơn, thì Thanh nhi cần gì phải tự mình động thủ kia chứ.
Hồ Vi Nhạc mắt thấy Thẩm Lệ nhìn chằm chằm Tống Kỳ không nói lời nào, chỉ cho là hắn đang tức giận vì hành động của Chu Thanh.
"Cái kia, Chu Thanh dù sao cũng là nữ nhi của sư