"Được, vậy ta sẽ chờ tin tức tốt của Gia Luật đại nhân, chén rượu này, cầu chúc Gia Luật đại nhân thắng ngay từ trận đầu."
Người được xưng là thế tử, mang theo ý cười chậm rãi nói.
Gia Luật đại nhân hào sảng bật cười to, dùng giọng Bắc Kinh lơ lớ bảo đảm: "Thế tử cứ đợi nhận tin tức tốt của ta, sau khi chuyện này thành công, thế tử cũng phải nói lời giữ lời đấy."
"Yên tâm."
"Thống khoái! Làm ăn cùng thế tử, sảng khoái hơn nhiều so với làm ăn với Tô Khác."
Bọn họ dần bắt đầu trò chuyện một chút chuyện khác, từ đầu đến cuối không nhắc đến Thẩm Lệ hoặc bất kỳ một cái tên nào mà Chu Thanh biết nữa.
Mặc dù là như thế, Chu Thanh vẫn bị cuộc đối thoại bất thình lình này của đám người làm cho cả kinh đến tay chân phát run.
Có người muốn giết Thẩm Lệ.
Nàng nên làm cái gì? Nàng không phải là nữ chính có võ công đó cao cường, thân phận hiển hách, có thể giận dữ trừ bạo.
Nàng cũng không phải bởi vì xuyên qua mà đột nhiên trở nên rất có trí tuệ, có thể lấy trí đấu dũng.
Vắt hết óc, ngoại trừ nói lại cuộc đối thoại này cho Thẩm Lệ nghe, Chu Thanh cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Phòng bên cạnh cũng không có tâm tình ăn uống cả đêm như nàng nghĩ.
Chỉ ăn ước chừng nửa canh giờ, vị được xưng là thế tử kia liền khởi hành rời đi.
Bên cạnh truyền đến động tĩnh, Chu Thanh lập tức nhẹ chân nhẹ tay trèo lên giường, chỉ sợ phát ra một chút xíu âm thanh kinh động đến đối phương, thì mạng nhỏ của mình liền xong rồi.
Chu Thanh vừa nằm lại trên giường, thì cảnh cửa phòng cách vách liền kẽo kẹt một tiếng, mở ra.
Mở to đôi mắt đen nhánh, Chu Thanh nhìn thấy ba bóng đen đi qua cửa sổ.
Một bóng đen đi phía trước, hai bóng đen theo phía sau.
Người đi trước kia, dáng dấp hơi cao, cũng hơi gầy gò.
Lúc hắn đi đến trước cửa phòng Chu Thanh, chợt ngừng bước chân, quay đầu nhìn cánh cửa phòng Chu Thanh.
Thấy bóng người dừng lại trước cửa phòng mình, Chu Thanh bị dọa đến tim đập thùm thụp, ngay cả thở cũng không dám thở.
"Trong này, là ai ở?" Giọng nói của vị thế tử kia, vang lên rất nhẹ.
Một bóng đen ở phía sau hắn lập tức hồi bẩm: "Chủ quán nói, là một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, người huyện Thanh Hà, cùng người nhà tới Bình Châu nhập hàng, muốn diệt khẩu không?"
Diệt khẩu? Chu Thanh!
Thế tử kia trầm mặc giây lát, đáp: "Không cần."
Nói xong, nhấc chân nhanh chóng rời đi.
Trong giây lát hắn trầm mặc kia, đối với Chu Thanh lại dài như một thế kỷ.
Ta đội ơn hai chữ không cần này của ngươi a!
Thế Tử vừa đi, cánh cửa phòng cách vách liền đóng sầm lại.
Rất nhanh có tiếng hai người Bắc Yên nói chuyện truyền đến, bọn hắn nói vô cùng hào sảng, Chu Thanh một chữ cũng nghe không hiểu.
Toàn thân mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, Chu Thanh hư nhược nằm trên giường.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, trong hành lang lại vang lên tiếng bước chân.
Có hai cô nương tiến vào phòng bên cạnh.
Sau đó chính là một hồi tiếng rên y y nha nha, oanh oanh yến yến vang lên.
Chu Thanh..
Thời gian lưu chuyển, chung quy là nhịn đến sáng sớm hôm sau.
Ăn xong điểm tâm, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm xuất phát đi tìm nguồn cung cấp hàng thích hợp.
Vừa rời khỏi khách sạn, nhìn xung qunah không có người, Chu Thanh lập tức kéo ống tay áo Chu Hoài Lâm, hạ giọng hỏi: "Tối hôm qua tam thúc có nghe được động tĩnh gì không?"
Chu Hoài Lâm nghi ngờ nhìn Chu Thanh, đáp: "Không có a? Cháu rời đi là chúng ta cũng đi ngủ, không nghe được gì, sao vậy Thanh nha đầu?"
Chu Thanh liền lắc đầu, nhếch miệng nở nụ cười: "Không có gì, hình như ta nghe thấy tiếng chuột kêu."
Chu Hoài Lâm liền cười nói: "Thanh nha đầu cũng sợ chuột sao? Trước kia cháu bắt chuột còn thống khoái hơn cả mèo đấy!"
Chu Thanh..
bắt chuột thống khoái hơn mèo ấy hả? Trước đây ta là một nhân vật kỳ khôi như vậy sao!
Cười ha ha một tiếng, lập tức chuyển đề tài chữa ngượng.
Đứng bên cạnh Chu Hoài Lâm, ánh mắt Lý Nhị hơi trầm xuống nhìn về phía Chu Thanh.
Cuộc đối thoại tối hôm qua, hắn đương nhiên nghe được.
Vị thế tử kia, chính là Thế tử Ninh Vương phủ mà đại nhân của họ tìm rất lâu cũng không thấy.
Không ngờ, lại gặp được ở đây.
Càng không ngờ là, thế tử Ninh Vương Phủ lại cấu kết với Gia Luật, đã vậy còn nhắc đến những chuyện đó không chút kiêng kỵ như vậy.
Hết lần này tới lần khác Chu cô nương lại ở ngay bên cạnh bọn chúng.
Ban đêm, lúc tên tùy tùng của Thế tử Ninh Vương Phủ hỏi có cần diệt khẩu Chu Thanh hay không, hắn đã khẩn trương đến mức hai tay đều run rẩy.
Nếu như để Chu cô nương xảy ra chút xíu sơ xuất, hắn biết giải thích với đại nhân của hắn như thế