Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Chu Thanh cũng chưa bao giờ khóc qua.
Bây giờ, nghe thấy Chu Hoài Sơn nói, lại không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay.
Nàng bị người cha là lượt làm cho cảm động phát khóc.
"Cha đúng là một người cha tốt."
Chu Hoài Sơn khoanh tay ngồi trên ghế, vẻ mặt rất gợi đòn, chớp mắt, hỏi: "Chỉ có thế thôi?"
Chu Thanh..
ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
Hả?
Chu Hoài Sơn hơi nghiêng người về phía trước quan sát, hai tay chống lên mặt bàn, hỏi: "Ta dốc gan dốc ruột với con như thế, mà phản ứng của con chỉ có như vậy thôi hả? Không bày tỏ một chút gì sao?"
Chu Thanh..
Chu Hoài Sơn đưa tay, dựng lên hai ngón tay, nói: "Ít nhất phải là con số này!"
Chu Thanh..
"Trước tết mới cho cha 5000 lượng bạc mà.
Gần đây không phải cha đều không ra ngoài sao?"
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, lườm nguýt: "Cái gì đấy, ý của ta là, ít nhất cho ta nghỉ học hai ngày!"
Ngừng nói, lại dùng vẻ mặt khinh thường nói: "5000 lượng, con sợ ta xài không hết sao? Con rốt cuộc là đang xem thường ai đấy?"
Chu Thanh..
Cảm giác xúc động trong lòng lập tức bị dẹp thẳng qua một bên, khóe mặt giật một cái, vẻ mặt quyết tuyệt, đáp: "Không được, ba tháng nữa là khảo thí.."
Không đợi Chu Thanh nói xong, Chu Hoài Sơn liền nói: "Con có biết cái gì gọi là khổ nhàn kết hợp không! Con không sợ ta bị đột tử sao?"
Chu Thanh liền nói: "Hôm nay không phải là cha đã trốn học sao? Nếu cha chịu học hành tử tế thì từ giờ về sau, cứ sáu ngày, ta lại cho cha nghỉ một ngày, như thế nào?"
Phải biết, lúc nàng còn đi học, thì gần như là ăn ngủ ở trường.
Mỗi sáng sớm 6h30 đến trường học, 10h đêm còn phải tự học buổi tối.
Một tuần bảy ngày thì phải học đến sáu ngày rưỡi rồi! Còn lại nửa ngày lại bị giáo viên các môn giành nhau phát vô số bài kiểm tra, nói là "bài tập củng cố".
Đây là đang bồi dưỡng đóa hoa cho tổ quốc hay là muốn mạng người a?
Suốt ba năm cao trung ròng rã, nàng khắc sâu nhớ kỹ, một ngày trước khi tham gia cao khảo, chủ nhiệm lớp của nàng còn hâm mộ nhìn các học sịnh, ý vị sâu xa lại cực kỳ tuyệt vọng nói: "Các em cuối cùng cũng được giải thoát, còn cô lại phải tiếp tục chịu đựng ba năm tiếp theo a!"
Lúc đó, cảm giác chỉ cần có thêm một cây nữa rơm nữa thôi, là cô chủ nhiệm lớp lập tức có thể bật khóc.
Suy nghĩ có chút đi chệch, Chu Thanh hít sâu vào một hơi nhìn Chu Hoài Sơn nói: "Cha, nếm trải khổ đau mới là thượng nhân, ta phải kiên trì một chút."
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, nói: "Nói giống như chỉ cần ta đáp ứng không làm thượng nhân, thì nỗi khổ đau nhân gian này liền có thể buông tha ta ấy."
Chu Thanh..
Người có lý!
Chu Hoài Sơn nói xong, lại nở nụ cười bát quái, nhìn Chu thanh dò hỏi: "Nói cho cha nghe một chút về tên đầu lĩnh ảnh vệ này đi."
Cứ vậy, hai người họ chụm đầu trò chuyện say sưa.
Bên kia, tiệm lẩu Nồi Đồng.
Hoạt động rút thưởng cuối cùng cũng kết thúc.
Danh sách trúng thưởng được viết lên một tấm giấy lớn màu vàng, dán trước cửa hàng.
Cùng dán lên, còn có 100 tuyển thủ được tuyển chọn trong cuộc thi viết truyện lần này.
Chu Hoài Lâm tuyên bố trước mặt mọi người, bản thảo của một trăm tuyển thủ này, từ ngày hôm nay sẽ dùng hình thức thuyết thư truyền đến tai các thực khách trong bản đi3m.
Đợi đến khi kể xong 100 câu chuyện này, các thực khách sẽ được tự do bình chọn ra câu chuyện hay nhất.
Dựa theo thứ tự, sẽ xác định người trúng thưởng.
Thông báo này vừa ra, các học sinh huyện Thanh Hà lập tức sôi trào.
Thời gian lưu chuyển, chớp mắt đã đến thời gian ăn cơm trưa.
Những người rút thưởng trúng tất nhiên không cần phải nói, mang theo thân bằng, vui vẻ vào cửa hàng dùng cơm.
Người không trúng thưởng, thì hoặc là giống như Triệu Đại Thành cùng Từ Phong tới để ủng hộ, cũng có người trong nhà không thiếu tiền tới cảm thụ một chút không khí của cửa tiệm mới khai trương, lại có không ít đối thủ cạnh tranh tới tìm hiểu hư thực.
Mà cũng có rất nhiều học sinh tới nghe truyện.
Họ muốn xem xem người khác có thật sự mạnh hơn họ hay không.
Tóm lại, tràng cảnh trong tiệm lẩu, xem như vô cùng náo nhiệt, thời gian nháy mắt, trong tiệm cơ bản đã ngồi đầy người.
Tiểu nhị sớm được huấn luyện tươi cười đầy mặt, đi qua đi lại, bận rộn giữa các bàn thực khách, vô cùng nhiệt tình.
Phàm là nhìn thấy chén nước trước mặt vị khách nào cạn đáy, lập tức không đợi khách nhân lên tiếng, nhẹ nhàng tiến lên rót đầy.
Phàm là nhìn thấy nước chấm tương vừng của khách nhân nào đã hết, liền lập tức đưa lên một phần mới.
Dù là lúc khách nhân lúc ăn uống, vô ý làm rơi đũa, tiểu nhị cũng tuyệt đối có thể trước lúc khách nhân khom lưng nhặt, đã cúi người nhặt đũa lên trước, mỉm cười dâng lên một đôi mới.
Thái độ phục vụ tốt bậc này, khiến cho mọi người kinh ngạc ngoài ý muốn lại hưởng thụ vô cùng.
Phảng phất, ở đây, bọn họ không chỉ đơn giản là thực khách, mà là thượng nhân.
Gia Luật một mặt lạnh lùng, đứng ở trước cửa tiệm lẩu Nồi Đồng.
Có khả năng hấp dẫn bách tính toàn thành không đi tham gia đại lễ khai sơn mà chạy tới nơi này, hắn ngược lại muốn xem xem cửa tiệm này có thể