"Hết thảy bình an, chờ ta trở lại."
Trên giấy chỉ có tám chữ, Chu Thanh vừa nhìn liền đỏ mặt: "Người này thật là.."
Khóe miệng không tự giác mà khẽ cười, Chu Thanh cẩn thận cất kỹ lá thư đi.
Chuyện ngày hôm qua, quan hệ với vận mệnh quốc gia, vì vậy nàng đương nhiên biết sẽ hung hiểm vạn phần.
Nhưng sức lực của nàng lại cực kỳ bé nhỏ.
Chỉ có thể thầm cầu mong Thẩm Lệ sẽ giống như lá thư viết, hết thảy đều bình an.
Dù có nhớ nhung, nhưng cũng chỉ có thể là nhớ nhung mà thôi.
Tiệm lẩu thuận lợi kinh doanh cả một ngày hôm qua, thực khách đến đi như nước chảy, thẳng đến lúc đóng cửa tiệm, thì cũng đã gần sát giờ cấm đi lại ban đêm trong huyện thành.
Sáng sớm, Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị đã hứng thú bừng bừng, vội vàng đi đến cửa tiệm.
Chuẩn bị cho ngày kinh doanh hôm nay.
Trong tiệm có tiểu nhị cùng thủ quỹ bận bịu, Chu Hoài Lâm tọa trấn phía trước, chiêu đãi thực khách, Triệu thị tọa trấn phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Căn bản không cần ba đứa trẻ trong nhà hỗ trợ.
Thẩm Lệ không ở đây, Chu Thanh vốn tưởng rằng nàng sẽ tiếp tục phải khổ sở đôn đốc cha mình học tập, không ngờ Chu Hoài Sơn lại ngày ngày tự giác, thậm chí còn hăng hái chăm chỉ học hành hơn cả lúc Thẩm Lệ còn ở đây.
Chuyện Hoài Sơn thư viện bị cháy cản trở một nhà họ dời sang đó ở.
Không thể sang thư viện ở, họ chỉ có thể tìm mua nhà khác.
Chu Thanh giao chuyện này cho người môi giới nhà đất.
Thời gian lưu chuyển, chớp mắt đã đến ngày 20 tháng Giêng, Hoài Sơn thư viện khai giảng.
Chu Hoài Sơn ngại phiền phức vì phải ứng phó loại chuyện này, liền lấy lí do sắp khảo thí, phải tận dụng thời gian học hành nên không đi khai giảng.
Chu Hoài Lâm lại vội vàng chuyện tiệm lẩu.
Không có cách nào, Chu Thanh chỉ có thể dẫn Chu Bình đi qua.
Hoài Sơn thư viện miễn thu tiền trả công cho thầy giáo, cho nên học sinh đến đây ghi danh đứng thành hàng thật dài trước cổng viện.
Trong thư viện, hai phu tử trẻ tuổi mang theo bảy tám học sinh nghênh đón học viên đến đăng ký, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Chu Bình vừa vào thư viện liền giống như con ngựa hoang thoát cương, đảo mắt đã chạy mất tăm mất dạng.
Chu Thanh không cần tự mình đi nghênh đón tân sinh, cũng không cần đi chào hỏi học sinh trong thư viện, chỉ cần chờ hết thảy mọi chuyện được làm thỏa đáng liền có thể diễn thuyết khai giảng.
Trong phòng làm việc của phu tử, Chu Thanh tìm một cái ghế, ngồi xuống.
"Chu cô nương, về sau thư viện của chúng ta thật sự sẽ miễn thu tiền trả công cho thầy giáo sao?" Một vị phu tử tên là Từ Lượng, tự xưng là phó viện trưởng trước kia, một mặt lo lắng hỏi.
"Sao vậy? Từ phu tử cảm thấy có chỗ nào không thích hợp sao?"
"Cũng không phải là không thích hợp, chẳng qua là cảm thấy, một khi miễn thu tiền trả công cho thầy giáo, vậy học sinh trong thư viện sẽ vô cùng hỗn tạp.
Tam giáo cửu lưu, loại người gì cũng có, việc quản giáo nhất định sẽ rất gian khổ, tập tục của thư viện cũng sẽ bị làm ô uế theo."
Chu Thanh lập tức nở nụ cười, nhìn về phía vị lão phu tử đức cao vọng trọng này, nói: "Trước đó học viện kiềm chế thu nhận học sinh, không phải cũng xuất ra một tên Tôn Cẩn sao?"
Chu Thanh vừa nhắc đến Tôn Cẩn, Từ Lượng lập tức ngượng ngùng, đáp: "Ta cũng chỉ là vì muốn tốt cho thư viện, nên mới đề tỉnh Chu cô nương một câu thôi."
Chu Thanh không thèm để ý đến ông ta.
Từ Lượng xấu hổ cười cười, cũng đổi chủ đề.
"Kể từ hôm cháy lớn đó, Vương Phu Tử vẫn không tới thư viện, cũng không biết ông ấy thế nào rồi."
Vương Đức tất nhiên là bị Thẩm Lệ bắt.
"Có lẽ là trong nhà ông ấy có việc."
Từ Lượng khẽ gật đầu nói: "Không chỉ Vương Đức không đến, vị bằng hữu kia của ông ấy cũng không thấy xuất hiện nữa."
Vừa nói, ông ta vừa quan sát Chu Thanh.
"Chu cô nương, hôm đó thư viện bị cháy, có phải là có liên quan đến Vương Đức không? Gian phòng kia, luôn cho bằng hữu của ông ấy ở, lửa lớn như vậy, thế mà hai người bọn họ cũng không lộ diện.."
Đối với việc cháy thư viện, huyện nha nhận định là do Đậu Miểu ghi hận trong lòng nên ra tay phóng hỏa.
Nhưng dù cho Đậu Miểu có ý định phóng hỏa, thì gian phòng kia vẫn luôn có người ở, ông ta cũng nên trở lại nhìn tình hình một chút chứ! Mà Vương Đức là phu tử của thư viện, thư viện bị cháy ông ta không trở về xem đã đành, nhưng lúc khai giảng cũng nên trở về mới phải a.
Nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Từ Lượng, Chu Thanh đặt chén trà xuống bàn, nở nụ cười.
"Nếu phu tử biết người sống trong gian nhà kia là bằng hữu của Vương Đức, thì vì sao ngày đó lúc chúng ta đến, phu tử không ngăn cản cũng không nhắc nhở một câu? Nếu ta nhớ không lầm, thì hôm đó chúng ta đến đây, phu tử vừa hay ở trong tàng thư các, cũng nhìn thấy chúng