Đối với việc tuyển võ sư, Chu Thanh cũng không có kinh nghiệm gì.
Một đoàn người rời khỏi thư viện, Chu Thanh đem ý nghĩ nói cho cha nàng biết.
Chu Hoài Sơn lập tức khoát tay ngắt lời nàng, nói: "Khuê nữ, loại việc nặng tạo phúc cho dân này, con xem sao rồi làm thôi."
Chu Thanh..
Cái này mà gọi là việc nặng?
Chu Bình ngửa khuôn mặt nhỏ dính mấy vết máu lên, hỏi: "Nhị bá, cái gì gọi là việc tạo phúc cho dân?"
Chu Hoài Sơn vỗ vỗ đầu thằng nhóc đáp: "Đương nhiên là đi học!"
Nói xong, Chu Hoài Sơn nhìn Chu Thanh, nói: "Khuê nữ, không chậm trễ thời gian quý báu với con nữa, ta phải về nhà học đây."
Nói xong, hắn liền quay đầu rời đi, không chút dông dài.
Chu Thanh nghẹn họng trân trối nhìn bóng lưng Chu Hoài Sơn.
Trước đó, chỉ cần nhắc đến việc học, người này sẽ tìm đủ loại lí do để trộm lười biếng, thậm chí còn có thể ở trong nhà xí đến cả 15 phút mới ra ngoài.
Bây giờ lại chủ động như vậy, tranh đoạt từng giây học tập sao? Sao chuyện này lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái như thế nhỉ? Chẳng lẽ chính là khoảng lặng trước khi mưa bão tới? Cha nàng lại đang ấp ủ đại chiêu gì à?
Nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Hoài Sơn một lúc, cơ mặt Chu Thanh giật giật mấy cái, quay đầu nhìn về phía Triệu Đại Thành.
"Triệu thúc, hôm nay sao người lại tìm gặp cha ta thế?"
Triệu Đại Thành liền đáp: "Năm trước không phải chúng ta đã nói muốn hai nhà hợp tác sao? Vài ngày trước quá bận rộn nên chuyện này luôn bị trì hoãn.
Hôm nay Triệu thẩm của cháu vừa viết ra điều lệ tham khảo, ta liền lập tức cầm điều lệ đi tìm cha cháu."
Nghe đến bốn chữ "Triệu thẩm của cháu", khóe miệng Chu Thanh không thể tự chủ mà khẽ giật một cái.
"Ta thấy trong nội viện có một quả cầu trúc khổng lồ, liền gọi hắn chơi một hồi, nào ngờ hắn vậy mà nói, hắn phải học bài! Cái này..
một người đang tốt đẹp, làm sao lại biến thành như vậy, lại muốn đọc sách!"
Nói rồi, Triệu Đại Thành còn hồ nghi nhìn về phía Chu Thanh.
Ánh mắt kia, rất giống như Chu Thanh đã gây ra chuyện gì cực kỳ tàn ác với Chu Hoài Sơn vậy.
Chu Thanh..
Đúng vậy a, nàng cũng muốn biết, sao cha nàng lại đột nhiên tự giác chủ động tức giận phấn đấu như thế đây.
Suy nghĩ lóe lên, trong đầu Chu Thanh chợt có một tia sáng chợt xẹt qua.
Chẳng lẽ..
Cha nàng bắt đầu tự giác hăng hái học tập từ khi nào? Hình như..
là từ ngày thứ hai sau khi thư viện bị cháy.
Vì thế..
Những chuyện khó hiểu dần dần được lý giải, Chu Thanh chỉ cảm thấy trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp thật chặt, nàng quay đầu nhìn Lý Nhất.
Lý Nhất vội vã né tránh ánh mắt của Chu Thanh.
Chu Thanh..
Không đúng, đêm hôm ấy, chuyện mà cha nàng nói cùng Lý Nhất, nhất định không phải là về cơ quan của cầu trúc.
Nếu cha nàng không chịu nói cho nàng chân tướng, thì chỉ có một lí do.
Ở kinh thành quả nhiên là có Vinh Dương Hầu Phủ, nhưng có thể tình hình của Hầu phủ hiện tại không quá tốt, cha nàng không muốn làm nàng lo lắng, lại muốn thông qua việc bản thân tức giận phấn đấu để thay đổi gì đó?
"Đại điệt nữ, chúng ta tìm một chỗ thương lượng chuyện hợp tác chút nhé?" Triệu Đại Thành đứng ở một bên, cất lời cắt ngang suy nghĩ của Chu Thanh.
Chu Thanh để những nghi ngờ trong lòng sang một bên, đáp: "Được, Triệu thúc, hay là đến tiệm lẩu Nồi Đồng đi!"
Nhắc đến tiệm lẩu, đôi mắt Triệu Đại Thành lập tức tỏa sáng: "Đi!"
Lúc Triệu Đại Thành tới đây, là ngồi xe ngựa.
Bây giờ đi cùng Chu Thanh, liền để Chu Thanh cùng Chu Bình ngồi trong xe, hắn với với xa phu ngồi ở bên ngoài.
Chu Thanh cũng không từ chối, mang theo Chu Bình lên xe.
Xe ngựa xuất phát, Chu Bình một mặt hưng phấn bốn phía toa xe.
"Đại tỷ, ta cũng muốn một chiếc xe ngựa như thế này a! Mùa đông ngồi ở bên trong, thật là ấm áp!"
Nói xong, Chu Bình lay lay cánh tay Chu Thanh: "Đại tỷ, chúng ta cũng mua một cái đi."
Chu Thanh chọc cái trán của Chu Bình, cười mắng: "Đệ cũng không phải đi đâu xa, nhiều lắm là đi dạo trong thành một vòng, muốn xe ngựa làm gì? Đi bộ một chút để vận động, vận động cũng là một loại hưởng thụ a!"
"Ai nói ta không phải đi xa, qua mấy ngày nữa, thư viện trong thôn chúng ta không phải là cũng khai giảng sao? Đến lúc đó ta cũng phải đến tham dự chứ!"
Hơi ngừng lại, Chu Bình son sắt thề: "Lại nói, Chu Bình ta là loại người ham hưởng thụ như thế sao?"
Chu Thanh..
Bỗng nhiên phản ứng lại câu nói cuối cùng của thằng nhóc, nàng buồn cười vỗ vỗ đầu Chu Bình.
"Thật sự muốn sao?"
Chu Bình gật