"Phúc Thụy công chúa cùng một bọn với các ngươi?" Chu Hoài Sơn sờ cằm, ánh mắt chợt trở nên thâm thúy.
Người kia gật đầu, đáp: "Có phải là đồng bọn hay không thì ta không biết, nhưng mà ta biết Thế tử gặp điện hạ ở Bình Châu."
"Vậy ngươi tới đây là vì cái gì?"
"Bởi vì bức họa kia, chúng ta đến Hoài Sơn thư viện lấy nó gặp phải ảnh vệ chặn lại, thế tử muốn ta điều tra Hoài Sơn thư viện một chút."
Nói rồi, hắn hít sâu một hơi, hết sức thành khẩn nói: "Những điều ta biết, chỉ có như vậy, thật sự là chỉ có nhiêu đó thôi, các ngươi buông tha Trầm cô nương đi."
Chu Hoài Sơn nhếch miệng cười, vỗ vỗ đầu hắn.
"Ta tin ngươi! Nếu ngươi đã thành tâm như vậy, thì ta cũng không tiện lừa gạt ngươi."
Nói xong, Chu Hoài Sơn quay đầu kéo nhẹ Chu Thanh.
Chu Thanh lập tức đứng lên, nhe răng cười với người kia.
Tên đó..
Ầm một tiếng, trong đầu liền trở nên mờ mịt.
Hình như, có chỗ không đúng!
"Giới thiệu một chút, ta tên là Chu Thanh, không phải là Trầm Minh Nguyệt."
Người kia..
Lồ ng ngực giống như vừa bị cái gì hung hăng nện trúng, một cảm giác ngai ngái từ cổ họng lập tức phun lên.
Rất nhiều hình ảnh chợt lóe lên trong đầu hắn.
Trước khi hắn bị kéo vào phòng, người tên là Chu Thanh này, dường như gọi Chu Hoài Sơn là cha? Tiếp đó, nàng đi theo Chu Hoài Sơn tiến vào.
Hết thảy mọi chuyện là sau khi hắn nhìn thấy gương mặt của Chu Thanh mới phát sinh biến hóa.
Hắn..
Hắn là một tử sĩ cơ trí bén nhạy, kiến thức rộng rãi, giết người như ngóe, vậy mà liền..
liền không nhận ra? Cái âm mưu rách nát như vậy, thế mà hắn lại tin?
Phun ra một ngụm máu, hắn nhìn Chu Thanh, nhìn chằm chằm gương mặt kia, hỏi: "Vì sao bộ dáng của ngươi lại giống Trầm cô nương như vậy? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Chu Thanh sờ sờ mặt mình, cười đáp: "Ta là nữ nhi của người cha mà ngươi vĩnh viễn không chiếm được."
Người kia..
Lý Nhất..
Lý Nhất đứng ở sau lưng hắn, nhìn Chu Hoài Sơn nói: "Ngài còn muốn hỏi gì nữa không?"
Chu Hoài Sơn lắc đầu.
Lý Nhất liền nói: "Vậy ta đem người đi trước!"
Nói xong, Lý Nhất giơ tay bổ một nhát vào gáy người nọ, khiến hắn ngất xỉu.
Lý Nhất nhanh nhẹn tìm một cái bao tải, lưu loát nhét người vào trong bao, quay đầu rời đi.
Hắn vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn.
Chu Thanh sờ sờ mặt mình, hỏi: "Cha, ta nhìn rất giống Trầm Minh Nguyệt kia sao?"
Chu Hoài Sơn nhìn nàng, khoát tay đáp: "Ta nào biết được, ta cũng chưa từng gặp qua Trầm Minh Nguyệt."
Chu Thanh liền nói: "Vậy.."
Chu Hoài Sơn không đợi nàng nói xong, liền ngắt lời: "Kinh thành không có Vinh Dương Hầu Phủ, sớm đã không còn, còn việc ta nhắc tới Phúc Thụy công chúa cùng Trữ vương gì đó, cũng là Thẩm Lệ nói cho ta biết."
Chu Thanh không nghĩ tới Chu Hoài Sơn trực tiếp trả lời vấn đề này như vậy.
Nàng hồ nghi nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Vì sao Thẩm Lệ lại nói cho cha những thứ này?"
Chu Hoài Sơn xua xua tay, đau lòng nhức óc đáp: "Còn không phải bởi vì hắn muốn cưới con, để cho ta sớm nhận rõ tình hình ở kinh thành sao, về sau những người này đều là địch nhân của con, miễn cho con không thể phân biệt địch ta lại bị người ta hại."
Chu Thanh..
"Vậy rốt cuộc vì sao mà gần đây cha lại chăm chỉ học hành như thế?"
Khuôn mặt Chu Hoài Sơn tràn ngập u oán.
"Còn không phải bởi vì con muốn gả cho Thẩm Lệ hả, vì muốn hôn nhân của con hạnh phúc môn đăng hộ đối, con có biết ta phải chịu bao nhiêu áp lực không! Con cho rằng làm cha rất dễ dàng sao! Con nhìn ta mép tóc của ta đây này!"
Chu Thanh..
Gào thét xong, sắc mặt Chu Hoài Sơn chợt biến đổi, lùi về phía sau một bước, đầy mặt không thể tưởng tượng.
"Khoan đã, chẳng phải chính con tận tình dạy bảo ta, để ta chăm chỉ học tập đi học sao? Chẳng lẽ bây giờ ta học hành cực khổ như vậy là sai rồi?"
Chu Thanh..
"Còn nữa, nếu như ta không dụng công đọc sách, không thi đậu lần khảo thí sắp tới, vậy chẳng phải nhân vật thiết lập sẽ bị sập sao, nếu vậy, các ngươi kiếm tiền như thế nào!"
Nói xong, lại nghiến răng nghiến lợi tiếp lời: "A! Đám gian thương các người!"
Chu Thanh..
Trên mặt không còn vẻ lăng lệ khôn khéo lúc thẩm vấn vừa rồi nữa, Chu Hoài Sơn tà nghễ nhìn Chu Thanh: "Ta làm nhân vật thiết lập cho các người, để các người ép ta như ép mỡ mà kiếm tiền, ta có thể có chỗ tốt gì?"
Chủ đề lại một lần nữa quay trở lại mốc ban đầu.
Chu Thanh giật giật khóe miệng, đáp: "Con kiếm được tiền, chẳng lẽ không phải là chỗ tốt sao?"
"Chỉ vì cái này?"
Chu Thanh..
"Cha còn muốn thế nào?"
Chu Hoài Sơn phất phất tay, một mặt không có thương lượng: "Sau khi ta thi đậu lần này, bất luận ta muốn làm cái gì, con cũng đừng để ý đến ta!"
"Không