Xốc màn che thò đầu ra, khóe miệng Chu Thanh giật giật mấy cái, nhìn về phía Lý Nhất.
Lý Nhất..
Quay đầu yếu ớt nhìn về phía con ngựa cực phẩm.
Sao mày lại không cho đại nhân chút thể diện như thế hả!
Con ngựa..
Hắt xì! Nhìn, gió ngừng thổi rồi!.
đam mỹ hài
Hai người một ngựa, đứng trong mưa tuyết, mắt lớn trừng mắt nhỏ, chợt đỉnh đầu truyền đến tiếng chim ưng cao vút sắc bén.
Chu Thanh ngửa đầu nhìn, lọt vào trong tầm mắt nàng là một cái bóng đen xì nổi bật trên nền tuyết trắng.
Cái bóng to lớn còn đang đập cánh.
Chu Thanh..
"Chim thần?"
Lý Nhất gần như đồng thời nói: "Chiến ưng!"
Chu Thanh lập tức cảm nhận được hàn ý trong lời nói của Lý Nhất.
"Ngươi biết sao?"
"Trấn Quốc Công nuôi dưỡng."
"Trấn Quốc Công? Chính là người buôn bán quân lương quân b án nước?"
Lý Nhất ngửa đầu nhìn nhìn còn chim ưng, ừm một tiếng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng cùng nghi hoặc.
"Bình thường Trấn Quốc Công đều ở trong quân doanh ở sát biên giới Bình Châu, chim ưng của ông ta cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi Trấn Quốc Công quá xa, như thế nào.."
"Chẳng lẽ chúng ta lạc đường đến tận biên giới Bình Châu rồi?"
"Không có khả năng, khoảng cách từ huyện Thanh Hà đến biên giới Bình Châu nhanh nhất cũng phải đi mất ba bốn canh giờ."
Đang nói chuyện, con chim ưng kia bỗng nhiên lao xuống.
Tốc độ rất nhanh, giống như một tia sét rạch.
Chu Thanh..
Mẹ nó! Tao trêu chọc mày sao?
Chiến ưng tập kích, dọa cho Lý Nhất cuống quít đẩy Chu Thanh vào lại xe ngựa.
"Chu cô nương, nhanh vào trong xe đi!"
Chu Thanh bị Lý Nhất đẩy một cái, cũng không để ý thân thể va vào vách xe, nhanh chóng nhặt lấy sợi dây thừng Lý Nhất vừa bỏ vào trong thùng xe.
Đây là sợ dây họ vừa dùng để giữ liên lạc với xe ngựa của Triệu Đại Thành.
Nắm chặt dây thừng trong tay, Chu Thanh thuần thục cột thành cái thòng lọng, tiếp đó lại thò đầu ra khỏi xe ngựa.
Ngay khi nàng chui ra, chiến ưng đã lao thẳng tới, móng vuốt sắc nhọn như móc sắt nhào thẳng về phía Lý Nhất.
Lý Nhất nắm trường kiếm sắc bén trong tay, dù hắn có võ công cao cường, nhưng đối mặt với loài chim có sức chiến đấu cực mạnh này, vẫn bị rơi vào thế hạ phong.
Huống chi con liệp ưng này còn là do Trấn Quốc Công chú tâm nuôi dưỡng.
Ngay cả chiến trường nó cũng đã lên, đối với đao kiếm căn bản không sợ hãi chút nào.
Mắt thấy vuốt ưng sắp móc vào mắt mình, dưới chân Lý Nhất đột nhiên không vững, lảo đảo ngả về phía sau.
"Nhìn ta đây!"
Chu Thanh xách theo dây thừng đứng trên xe ngựa, lắc lắc sợ dây chắc chắn trong tay, cổ tay hơi dùng sức, đầu dây bị thắt thòng lọng liền bị ném ra ngoài.
Sưu~thòng lọng xẹt qua không trung, nhanh chuẩn thắt vào cổ con chim lớn.
Chu Thanh lập tức kéo mạnh một cái, nắm chặt đầu còn lại của sợi dây thừng.
"Đến đây đi!"
Con chim ưng kia đang muốn dùng móng vuốt móc mắt Lý Nhất, bỗng nhiên cổ bị thắt chặt, nhất thời một tiếng ưng kêu thê thiết vang lên.
Nhưng mà..
cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, ngay sau đó bởi vì Chu Thanh chợt dùng sức, nó cũng vì không thở nổi mà tiếng kêu ngừng bặt lại.
Chu Thanh nhảy xuống khỏi xe ngựa, vừa thu dây thừng, vừat nhanh chóng đi về phía con chim.
Mà bởi vì cổ bị ghìm chặt, theo động tác thu dây thừng của Chu Thanh, chim ưng không ngừng đập cánh giãy giụa trong đống tuyết muốn thoát khỏi sự kiềm hãm của sợi dây.
Bộ dáng giãy giụa của nó, rất giống như một con gà bị pháo đốt nổ mất cái đuôi.
Ưng..
Lão tử là chiến ưng! Tôn nghiêm đâu!
Chu Thanh đạp cho nó một cước.
Ưng..
Lý Nhất trợn mắt há mồm nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh lôi dây thừng trực tiếp ngồi xuống lưng chim ưng, giơ tay hướng vỗ vỗ đầu nó: "Kền kền, mày cầu xin tao tha cho mày đi!"
Ưng..
Ta là chiến ưng, không phải kền kền!
Lý Nhất sau khi trải qua cơn kinh hãi ngắn ngủi, cuối cùng trở lại bình thường, nói: "Thủ pháp của Chu cô nương thật tốt."
Chu Thanh gắt gao ghìm cổ chim ưng, đáp: "Thường thôi, trước đây ta thường xuyên trói heo."
Kiếp trước, nàng có một khách hàng, rõ ràng là vô cùng giàu có, nhưng hết lần này tới lần khác lại yêu thích nhất chính là đến trại nuôi heo để trói heo.
Vì muốn có được đơn đặt hàng, nàng phải bồi vị khách hàng có sở thích bi3n thái này đuổi bắt heo ước chừng một năm.
Kỹ thuật tự nhiên thành thục xuất sắc.
Lý Nhất chỉ cho là trước đó Chu Thanh ở trong thôn thường xuyên bắt trói heo, cũng không suy nghĩ nhiều.
"Chu cô nương, để ta."
Lý Nhất đưa tay đón lấy sợi dây thừng trong tay Chu Thanh.
Chu Thanh cũng không khách khí, chuyển tay đưa cho hắn.
Dù sao khí lực của nàng cũng không bằng Lý Nhất, mà con chim thối kia còn đang giãy dụa, nhỡ đâu trong lúc nàng nhất thời yếu sức liền