Chu Thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị đại phu xem bệnh cho cha nàng hôm trước đang đứng cách đó không xa.
Trong lòng nổi lên nghi ngờ, nhưng ngoài mặt Chu Thanh lại không biểu hiện gì, chỉ dừng bước chân lại.
Lý Nhị nói nhỏ vào tại nàng một câu: "Sao hắn lại tới đây, cũng không thể là tới nhận sai a."
Đang nói chuyện, đại phu đã tiến lên trước.
"Chu cô nương, độc của lệnh tôn đã được giải rồi sao?"
Chu Thanh..
Đại phu quan tâm bệnh tình của bệnh nhân một chút cũng là chuyện rất thường gặp.
Nhưng mà..
Nhíu mày đánh giá thần sắc của đại phu, hình như, cũng không giống là đang quan tâm a.
Mà giống như muốn nghiệm chứng cái gì thì đúng hơn! Đừng hỏi nàng vì sao lại biết, đây chính là hỏa nhãn kim tinh do nhiều năm kinh nghiệm làm quản lí tiêu thụ mà có a!
Vô duyên vô cớ, đã qua hai ba ngày, đột nhiên tự mình đến cửa nhà nàng chặn đường, nghe ngóng độc của cha nàng? Hơn nữa, giọng còn lớn như vậy?
Còn nữa, ba ngày trước mặc dù hạ tuyết lớn, nhưng huyện nha đã sớm cho người quét dọn sạch sẽ tuyết trong thành, sao trên giày của ông ta lại dính nhiều tuyết thế? Dược đường đã rảnh rỗi như vậy, ông ta còn có thời gian đi ra ngoài thành thưởng tuyết sao?
Hồ nghi trong chớp mắt, Chu Thanh nhìn qua đầu vai đại phu, nhanh chóng nhìn về phía đại phu vừa đi tới.
Nơi đó có một chiếc xe ngựa đang đậu.
Trên xe có xe phu, bên cạnh xe còn có gã sai vặt, nhưng xe vẫn không nhúc nhích.
Nghĩ đến hôm nay, lúc nói chuyện hợp tác, Triệu Đại Thành đã nói, có người tới huyện Thanh Hà nghe ngóng xem nhà ai nuôi chim ưng..
Tâm tư hơi chuyển, Chu Thanh lạnh mặt nói: "Ông còn không biết xấu hổ mà tới nhà ta hỏi chân của cha ta?"
Đại phu..
Khẽ giật mình, nghẹn họng trân trối nhìn Chu Thanh.
Sao ta lại phải..
xấu hổ?
Gương mặt Chu Thanh lập tức tràn ngập nộ khí.
"Cha ta chẳng qua chỉ là bị đau chân, ông làm đại phu, xem trọng chữ tâm, vì muốn bán được dược liệu đắt giá trong tiệm, ông liền gạt chúng ta nói cha ta bị trúng độc, còn bảo chúng ta đi tìm xương ưng! Ông có biết đêm hôm đó chúng ta đã bị dọa cho suýt chút nữa đã phải chuẩn bị hậu sự cho cha ta không hả?"
Đại phu..
Bị Chu Thanh nói trúng chuyện bán thuốc giá cao, ông ta liền thầm chột dạ, né tránh cái nhìn quái gở của Chu Thanh.
Chu Thanh hừ lạnh.
"Như thế nào? Hôm nay đây là để hỏi thăm một chút, còn muốn tiếp tục bán cho chúng ta dược liệu giá cao sao?"
Đại phu ho một tiếng che đậy sự lúng túng.
"Chu cô nương đừng hiểu lầm, Thiên Ma tán.."
Chu Thanh không để ông ta nói hết câu.
"Hiểu lầm? Ta hiểu lầm ông cái gì? Chẳng lẽ ông không khai thêm mấy vị thuốc đắt tiền trong phương thuốc cho cha ta sao? Chẳng lẽ không phải ông cố tình nhìn chúng ta lo lắng hốt hoảng, muốn bán cho chúng ta thuốc giá cao? Cái gì mà Thiên Ma tán, cha ta chính là đau chân, ông liền gạt chúng ta nói là trúng độc! Nếu cha ta thật sự trúng độc, dựa theo ông nói, không có xương ưng liền phải cưa chân, vậy vì sao cho đến bây giờ cha ta vẫn không có chuyện gì?"
Đại phu..
Môi khẽ mấp máy mấy lần, lúng túng cười nói: "Lệnh tôn không dùng xương ưng sao?"
Chu Thanh trợn trắng mắt.
"Ông nói thử xem, chỗ nào có chim ưng!"
Đại phu..
Chẳng lẽ là hắn chẩn đoán sai? Chu Hoài Sơn không phải bị trúng độc, chỉ là trẹo chân đơn thuần? Không phải a, mặc dù ông ta tham tiền bán cho Chu gia mấy vị thuốc giá cao, nhưng y thuật của ông ta không có vấn đề a! Không thể chẩn đoán sai được.
Lúc đó triệu chứng của Chu Hoài Sơn đích thật là dáng vẻ khi Thiên Ma tán phát độc mà.
Trong lòng có chút do dự, đại phu không nhịn được quay đầu liếc nhìn xe ngựa.
Nhìn hành động của đại phu, Chu Thanh cảm thấy mình đã đoán đúng rồi.
Đúng lúc này, Chu Bình đang đeo một cái túi vải nhỏ, vui vẻ ngâm nga một bài hát đi tới.
Đại phu nghe thấy động tĩnh, liếc nhìn Chu Thanh một cái, lập tức chạy đến trước mặt Chu Bình, vội vã hỏi: "Độc trên chân nhị bá ngươi đã giải được chưa?"
Chu Thanh..
Chu Bình bị ông ta làm cho sợ hết hồn, vỗ ngực tức giận mắng: "Nhị bá của ông mới trúng độc ấy! Cả nhà nhị bá ông đều trúng độc!"
Bán cho nhà hắn thuốc giá cao cũng thôi đi, lại còn lớn giọng nói ra chuyện nhị bá hắn trúng độc như vậy.
Nếu để người khác nghe được, vạn nhất ảnh hưởng đến sinh ý của tiệm lẩu nhà hắn thì làm sao bây giờ! Tỷ hắn cũng đã nói, quyết không thể để người ta biết nhị bá trúng độc!
Còn đại phu thì sao! Giữ bí mật thông tin của bệnh nhân là y đức của đại phu đấy!
Chu Bình hung ác trợn mắt nhìn đại phu, bạch bạch bạch chạy về phía Chu Thanh, giống như tố cáo nói: "Đại tỷ, ông ta nói nhị bá trúng độc!"
Đại phu..
Đứa nhỏ này cũng chỉ năm, sáu tuổi, ông ta lại đột