"Chúng ta chỉ cần thêm vào giữa câu chuyện một đoạn kịch tính, dẫn vào mượn xác hoàn hồn, sau đó lại thiết lập thời cơ cho tính nhân vật cách thay đổi, hết thảy liền thuận lý thành chương."
"Chủ ý này quá tốt, không chỉ giải quyết vấn đề tính cách nhân vật trước sau mâu thuẫn, còn tăng thêm sắc thái thần bí của quỷ thần, nhất định sẽ rất được hoan nghênh!"
Chỗ thiếu sót của thoại bản cứ thế được giải quyết tốt đẹp.
Đôi bạn khuê mật Chu Dao cùng Triệu Hi kích động nhìn nhau nở nụ cười, cùng quay đầu nhìn về phía Tô Hằng.
Tô Hằng lập tức đấm ngực dậm chân, nửa người co quắp, lăn lộn trên bàn đá: "Trời cao hỡi~hai vị nữ hiệp xin thả cho ta con đường sống a!"
Chu Dao cùng Triệu Hi biên soạn thoại bản tử, nhưng hai người bọn họ chỉ phụ trách sáng tác, ngươi viết thay lại là hắn.
Chính là Chu Dao cùng Triệu Hi ngồi cạnh nói ra nội dung muốn viết, hắn dựa theo nội dung nghe được viết lại không sót một chữ.
Triệu Hi còn bao biện muốn tạo cơ hội cho hắn luyện chữ, miễn cho hắn suốt ngày không có việc gì lại đi lung tung khắp nơi làm trễ nải lần khoa khảo tiếp theo.
Không biết là đời trước hắn tạo nghiệt giết người phóng hỏa cái gì, mà đời này phải thay muội muội viết chữ a!
Thiết kế thêm một sự kiện kịch tính mới, mặc dù mạch suy nghĩ thông suốt, nhưng nếu muốn viết ra, 3 người vẫn phải giằng co ước chừng ba canh giờ mới làm xong.
Lúc viết thoại bản, tất cả tâm trí của 3 người đều hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện, hoàn toàn không phát giác ra trời đã tối.
Bây giờ..
Nhìn bên ngoài đã tối đen, Triệu Hi nói: "Dao nhi, để ca ca ta đưa ngươi về."
Tô Hằng vừa rồi còn gục trên bàn đá co quắp thành một đống, nghe vậy lập tức tinh thần phấn chấn nhảy dựng lên.
"Đúng vậy, để ta đưa ngươi về, trời tối đường trơn không dễ đi, lại nói vạn nhất gặp phải kẻ xấu a."
Chu Dao nhìn sắc trời bên ngoài, gió lớn trăng mờ thích hợp gây án a!
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng nói với Tô Hằng: "Vậy thì làm phiền Tô ca ca."
Tô Hằng đưa tay vung lên, nói: "Khách khí cái gì! Các ngươi mỗi ngày đều làm phiền ta, cũng không kém lần này."
Lời còn chưa nói xong, Triệu Hi đã âm thầm nhéo cánh tay Tô Hằng một cái.
Đau đớn bất ngờ khiến âm cuối cùng của Tô Hằng chuyển thành lên bổng xuống trầm.
Thu thập một phen, hẹn xong ngày mai gặp lại, Chu Dao và Tô Hằng đồng hành một đường về nhà.
Tô Hằng đan tay đặt sau ót, đi bên cạnh Chu Dao.
"Sao ngươi lại đột nhiên nghĩ đến chuyện biên soạn thoại bản thế? Nữ hài tử không phải đều là làm nữ công sao?"
Chu Dao khẽ cười đáp: "Đọc quá nhiều, liền nghĩ tự mình thử xem.
Còn nữa, tỷ ta không để cho ta làm nữ công, sợ hỏng mắt."
"Ngươi biết chữ, là do ai dạy ngươi?"
"Em trai ta."
"Hắn biết chữ sao, là ai dạy?"
"Nhị bá của ta."
"Nhị bá ngươi đọc sách, là ai dạy?"
"Đồ đệ của ông ấy."
"Chính là ông chủ của Bút Mặc Trai kia đấy hả? Ta nhớ hình như ông chủ kia tên là..
là..
là cái gì nhỉ, đúng rồi, là Thẩm Lệ, là Lệ nào thế?"
Chu Dao cười lắc đầu: "Ta không biết, chưa từng hỏi qua."
Tô Hằng liếc nhìn Chu Dao, dưới màn đêm mông lung, ánh trăng cũng coi như sáng tỏ, bởi vì mấy ngày nay ở chung, Chu Dao cùng Triệu Hi đã hoàn toàn coi hắn là người anh trai có thể tin cậy.
Nhưng..
Khóe miệng nâng lên ý cười đầy vẻ tự giễu châm chọc, Tô Hằng quay đầu nhìn về phía trước.
"Võ công của Thẩm Lệ rất tốt sao?"
Chu Dao liền ừ một tiếng, đáp: "Đoán chừng là tốt a, hắn bắt cá rất lợi hại."
"Vậy bình thường Thẩm Lệ hay làm cái gì a?"
Chu Dao hồ nghi nhìn về phía Tô Hằng, hỏi: "Sao ngươi lại có hứng thú với một nam nhân như vậy?"
Trong thoại bản, không thiếu kiểu tình yêu giữa nam nhân với nam nhân này, Chu Dao cũng là đã đọc qua không ít rồi.
Dừng một chút, lại hỏi: "Người nhà ngươi có biết không?"
Nghênh tiếp sự tra hỏi nghiêm túc của Chu Dao, Tô Hằng lập tức..
Người nhà ta biết cái gì? Suy nghĩ lóe lên, hắn chợt hiểu ra Chu Dao đang nói cái gì.
Tô Hằng..
Khóe mặt giật một cái, kéo miệng cười nói: "N gươi hiểu lầm rồi, ta không hề có hứng thú đối với nam nhân, chỉ là có hứng thú đối với Thẩm Lệ thôi."
Chu Dao kinh ngạc trừng Tô Hằng.
Tô Hằng..
"Không phải là cảm giác hứng thú như ngươi nghĩ kia đâu, chỉ đơn thuần là hứng thú đối với người ưu tú mà thôi."
Chu Dao không tin, hỏi lại: "A? Phải không?"
"Đương nhiên