Ông lão vẫn không ngừng ho kịch liệt.
Chu Hoài Sơn tiến lên, ngồi vào chỗ mà thanh niên kia vừa ngồi, bưng lấy bát cháo ấm áp nói: "Ta giúp người ăn một chút nhé."
Mã Minh Niên hồ nghi nhìn Chu Hoài Sơn.
Hốc mắt ông hõm sâu, gương mặt đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như lúc còn tại ngũ.
"Ngươi là đặc biệt tới tìm ta?"
Bị Mã Minh Niên một lời chọc thủng, Chu Hoài Sơn kéo miệng nở nụ cười.
"Cháu ta có được một cuốn sách tên là Chu Lạc bố binh, nó rất thích quân sự, cũng rất thông minh, rất khắc khổ cố gắng, ta nghĩ, nó chắc chắn có thể hiểu thấu đáo những gì lão Vinh Dương Hầu viết trong quyển sách này."
Chu Hoài Sơn vừa nhắc đến lão Vinh Dương Hầu, toàn thân Mã Minh Niên lập tức cứng ngắc.
Ánh mắt của ông thẳng tắp nhìn Chu Hoài Sơn, ánh mắt kia, giống như móng vuốt sắc bén của loài chim ưng.
"Ngươi là ai?"
Câu hỏi này, âm vang hữu lực, không hề giống một bệnh nhân chút nào.
Bây giờ, trên người ông lại có loại khí khái của quân nhân kia.
Không phải bất kỳ ai cũng có thể so sánh.
Chu Hoài Sơn đáp: "Ta may mắn, đã từng gặp qua một người trùng tên trùng họ với ta, chúng ta đều tên là Chu Hoài Sơn, hắn là người kinh thành."
Giờ khắc này, Mã Minh Niên giống như bị sét đánh trúng, ông nhìn Chu Hoài Sơn, ánh mắt kia giống như bị đóng đinh một chỗ.
Toàn thân ông run rẩy, khí tức cũng gấp gáp hơn.
Sau khi ông trầm mặc trong nháy mắt, một cơn ho kịch liệt đổ ập xuống.
Chu Hoài Sơn vội vàng đỡ lưng ông nâng lên, nửa ôm lấy, cho ông uống chút nước cháo.
Nước cháo làm trơn cổ, cũng làm dịu bớt cơn ho khan.
Ông lão giẫy giụa khỏi cánh tay của Chu Hoài Sơn, hơi lùi về phía sau một chút, cảnh giác mà đề phòng nhìn Chu Hoài Sơn, nói: "Ta không quen biết ngươi, không biết ai là Chu Hoài Sơn ở kinh thành, càng không biết Vinh Dương Hầu gì cả."
Chu Hoài Sơn liền nói: "Nhưng ta biết, ngươi tên là Mã Minh Niên, là một mãnh tướng dưới trướng phụ thân của Chu Hoài Sơn, ta còn biết, quyển Chu Lạc bố binh kia, là do ông nội của Chu Hoài Sơn viết, là Chu Hoài Sơn tự tay đưa cho ngươi."
Hốc mắt Mã Minh Niên liền đỏ lên.
Chu Hoài Sơn chậm rãi nói: "Hắn tặng cho ngươi quyển sách này, là coi trọng tài năng quân sự của ngươi, coi trọng lòng trung thành của ngươi, sao ngươi lại.."
Trong đáy mắt của Mã Minh Niên, tràn ngập áy náy cùng ánh lệ.
Trong chớp mắt ông lão run rẩy muốn mở miệng, Chu Hoài Sơn đã giành nói trước: "Mặt khác, Trấn Quốc Công chết rồi."
Mã Minh Niên lập tức cả kinh.
Ông kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.
Gương mặt hắn chất phác đàng hoàng, hoàn toàn không có điểm nào giống với vị Vinh Dương Hầu Phủ là lượt kia.
Nhưng những lời hắn nói ra..
"Vị Chu Hoài Sơn ở kinh thành kia, đối với ta có ân cứu mạng, nhà hắn gặp nạn, mà bây giờ ta mới có chút năng lực, ta muốn thay hắn, thay cả nhà hắn báo thù, ngươi có thể nói cho ta biết, ta nên đi tìm ai để báo thù được không?"
Mã Minh Niên nhìn Chu Hoài Sơn, đôi môi run rẩy, nhưng lại không thể mở miệng.
Chuyện năm đó, ùn ùn mãnh liệt xuất hiện trong đầu ông.
Vụ thảm sát của Vinh Dương Hầu Phủ kia..
Đêm đó, là thất đầu của Vinh Dương Hầu.
Trong phủ treo đầy vải trắng.
Nhiều vải trắng như vậy, nhiều bạch y đến thế, nhưng đều bị máu nhuộm thành màu đỏ.
Những mảnh vải trắng kia hòa với huyết nhục mơ hồ, máu chảy thành từng vũng, từng vũng trên mặt đất.
Lúc ông dẫn viện binh chạy đến, hết thảy đều đã chậm.
Trong phủ không có một người nào còn sống, không có một thi thể nào là nguyên vẹn.
Những kẻ thủ ác kia, ác độc đến cực điểm, giết người coi như thôi, còn muốn..
Thi thể của Chu Hoài Sơn bị người ta bật quan tài lôi ra, chặt đầu.
Đầu của Chu Hoài Sơn, cùng tất cả đầu của con cháu hắn, toàn bộ bị đóng trước từ đường trong phủ.
Trong từ đường, bài vị tổ tiên Chu gia đều bị đao kiếm bổ qua, rơi lả tả trên đất.
Hiện tại nhớ tới cảnh tượng khi đó, trong lòng ông đều phát lạnh.
Ông thề rằng phải báo thù cho cả nhà Vinh Dương Hầu, nhưng ngày thứ mười sau khi chuyện xảy ra, ông liền bị khoác lên người tội danh trộm cướp cùng đầu cơ trục lợi quân nhu, khai trừ quân tịch, sung quân biên cương.
Vẫn là một vị hảo hữu của Chu Hoài Sơn ra tay giúp đỡ, bảo vệ cho ông một thân trong sạch, chỉ khai trừ quân tịch, không phải chịu trừng phạt khác.
Nhưng ở trong lao, ông lại bị người hủy đi chân trái.
Đối với việc báo thù, ông đã bất lực, phẫn uất đọng lại trong lòng, nhiều năm như vậy, lửa giận cùng áy náy vẫn âm ỉ trong tâm, khiến ông ngày đêm không yên.
Hôm nay, đột nhiên một người cũng tên là Chu Hoài Sơn xuất hiện!
Nhìn Chu Hoài Sơn trước mặt, Mã Minh Niên nhanh chóng nói ra tất cả những gì mình biết cho hắn nghe, sau đó run run rẩy rẩy móc từ trong ngực áo ra một khối ngọc bội.
"Ngọc bội này là