Chu Thanh làm ra bộ dáng khiếp sợ, đột ngột ngẩng đầu lên.
Ngay khi ánh mắt nàng nhìn vào gương mặt Tô Hành, lập tức khẽ nhếch miệng, nghẹn họng mà nhìn trân trối.
Tô Hành nhíu mày, hỏi: "Sao thế?"
Chu Thanh dùng vẻ mặt hoa si ngơ ngẩn đáp: "Dáng dấp của ngài so với truyền thuyết còn giống trích tiên hơn, nhất định chính là tiên nhân hạ phàm, quá đẹp rồi!"
Thái tử..
Gì? Quay đầu nhìn Tô Hành.
Đây không phải là một gương mặt bình thường dãi gió dầm sương không có gì hiếm lạ sao? Còn không dễ nhìn bằng ta! Làm sao lại như trích tiên? Làm sao lại là tiên nhân hạ phàm được? Ngươi có hiểu lầm gì với tiên nhân à?
Tô Hành..
Không nhịn được mà đưa tay sờ mặt mình một cái.
Ta lớn lên đẹp như vậy sao?
Ý thức được suy nghĩ của mình đi chệch, Tô Hành lập tức ho khan một tiếng, lạnh mặt nói: "Bên ngoài đều lan truyền tin tức, hôm qua Thẩm Lệ xông vào Ninh Vương Phủ, ôm một cô nương có gương mặt rất giống Trầm Minh Nguyệt đi, không ngờ, thực sự là giống như vậy!"
Thái tử không có ấn tượng gì với Trầm Minh Nguyệt, chỉ tùy ý hỏi: "Cô nương biết Trầm Minh Nguyệt không?"
Chu Thanh vội vàng kính cẩn đáp: "Hồi bẩm điện hạ, thuở nhỏ dân nữ lớn lên ở nơi sơn dã, chỉ biết những người trong thôn, kiến thức thực sự rất thiển cận."
Tô Hành nhìn Chu Thanh.
Tin tức Thẩm Lệ tự tiện xông vào Ninh Vương Phủ vừa truyền ra, hắn liền phái người đi điều tra Chu Thanh.
Cô nương này đích thật là người thôn Khánh Dương, huyện Thanh Hà, từ nhỏ sinh sống ở trong thôn, cuối năm ngoái mới đến huyện Thanh Hà.
Đích thật là không có quan hệ gì với Trầm Minh Nguyệt.
Có điều..
Bởi vì điều tra Chu Thanh, hắn mới giật mình, ông chủ tiệm Bút Mặc Trai huyện Thành Hà cũng tên là Thẩm Lệ, mà người tên Thẩm Lệ bái Chu Hoài Sơn làm thầy, vậy mà lại là Thẩm Lệ thống lĩnh của tổ chức ảnh vệ.
Trước đó đã từng nhiều lần nghe Chu Viễn nhắc qua, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Nếu trước đây phái người đi thăm dò, thì tam đệ cũng sẽ không bị ảnh vệ bắt..
Tô Hành siết chặt quyền, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Chu Thanh: "Cô nương vấn an Thẩm đại nhân giúp ta nhé."
Hàn khí nồng đậm trong giọng nói làm cho người ta phải rét run.
Chu Thanh cúi đầu khẽ chào, yếu ớt đáp: "Vâng."
Tô Hành liền cười lạnh: "Ngày đó tại huyện Thanh Hà, cô nương còn nhanh mồm nhanh miệng ăn nói khéo léo như thế, sao hôm nay lại không nói chuyện?"
Chu Thanh..
Nói cái rắm! Bây giờ mà nói để cầu chết sao? Ta đã khen ngươi là trích tiên rồi, cũng không thấy ngươi cho ta khuôn mặt tốt đâu nha!
Một mặt hoảng sợ, hai vai run rẩy, Chu Thanh đáp: "Ngày đó không biết người trong kiệu liễn chính là ngài, có nhiều mạo phạm, mong đại nhân không tính toán với tiểu nữ."
"Nếu ta cứ muốn tính toán thì sao?"
Chu Thanh..
Kiêu căng như vậy?
Vẻ mặt khổ sở, Chu Thanh đau khổ nói: "Vậy ta trả 5000 lượng lại cho đại nhân, được không?"
Tô Hành lập tức cười lạnh, đáp: "5000 lượng? Ngươi biết rõ ta mất đi thứ gì!"
Lời này Chu Thanh không dám nhận, chỉ cúi đầu.
Tô Hành tiến lên một bước, thân thể cao lớn bao phủ cả người Chu Thanh.
Toàn thân hắn mang theo sát khí, nắm chặt lấy cằm Chu Thanh.
Cúi đầu nhìn nàng, nói từng chữ: "Tốt nhất là lệnh tôn chỉ bị đau chân, nếu không.."
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhưng vẻ uy hiếp rất rõ, làm cho người ta không khỏi run sợ.
Chu Thanh dùng vẻ mặt mê muội, say mê như thấy thần tượng, nhìn Tô Hành nói: "Làm sao ta lại dám lừa gạt ngài chứ? Thật sự là thiên chân vạn xác nha."
Bộ dạng này, chỉ còn thiếu ch ảy nước miếng nữa mà thôi.
Nghênh tiếp ánh mắt này, Tô Hành chợt cảm thấy căm ghét, lập tức hất Chu Thanh ra nói: "Không được nhìn ta như vậy!"
Chu Thanh lập tức cúi đầu, ủy khuất đáp: "Vâng."
Tiếp đó dùng thanh âm cực kỳ nhỏ lẩm bẩm đầy nuối tiếc: "Đẹp trai như vậy mà lại không thể nhìn."
Thái tử..
Tô Hành..
Thái tử nhìn Chu Thanh, lại liếc Tô Hành, trong lúc nhất thời vẻ mặt tràn đầy phức tạp.
Chú ý tới ánh mắt khác lạ của thái tử, lại như ý thức được cái gì, Tô Hành lập tức nói: "Đi thôi điện hạ, bệ hạ còn đang chờ chúng ta."
Thái tử ừ một tiếng, lại nhìn Chu Thanh một cái, khóe miệng mang theo một nụ cười quỷ dị, quay người rời đi.
Tô Hành trợn mắt trừng Chu Thanh, hất ống tay áo, đuổi theo thái tử.
Bọn hắn vừa đi, trái tim treo ngược của Chu Thanh mới thoáng thả lỏng một chút.
Kinh thành thật sự không phải là chỗ cho người ở a! Một nơi đầm rồng hang hổ như vậy, ta thèm vào ở lại, ta muốn trở về nông thôn!
Nhưng mà đã bị nhiều người ghi nhớ như vậy, dù trở về nông thôn, thì cũng chỉ có một con đường chết a! Nói không chừng, vào một đêm hôm khuya khoắt nào đó liền bị người ra xử lý.
Ô ô ô..
Thật đáng thương!
Cũng may một đường xuất cung, không còn