Nhìn bộ dáng bất cần đời của Chu Hoài Sơn, khóe miệng Chu Thanh không khỏi giật một cái.
"Mục tiêu cả cuộc đời cha chính là đậu tú tài thôi sao? Đừng nói tú tài, dù có trúng cử nhân, cha liền có thể bất khả chiến bại, ngang ngược trong thôn sao? Cha vẫn muốn tiếp tục cuộc sống của một công tử ăn chơi là lượt như trước sao?"
Chu Hoài Sơn há há mồm, nói: "Vậy con cũng đừng có hi vọng ta sẽ lập tức học tập! Cha của con làm không được!"
"Trước đó, không phải là cha rất tự giác học hành sao?"
"Đó là trước kia, ngay cả trời đất này còn thay đổi từng ngày, chẳng lẽ làm người thì sẽ không tiến bộ sao! Chẳng lẽ ta vẫn là ta của ngày hôm qua à?"
Nói xong, Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, kéo Chu Thanh lại gần, cảnh giác liếc nhìn bốn phía, mới hạ giọng nói: "Lại nói, con thật sự cho là tất cả đại quan xuất thân nông thôn cũng đều thông qua thi cử mà thăng quan tiến chức à?"
Chu Thanh..
hai mắt trợn to kinh ngạc nhìn Chu Hoài Sơn, chờ hắn nói tiếp.
Chu Hoài Sơn ho khan một tiếng, hắng giọng nói: "Đương nhiên là cũng có nhiều người như vậy.
Tỉ như Hồ Vi Nhạc, ông ấy sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khổ, nhưng nhờ có thiên phú dị bẩm, người ta đã được chú định là chuyên môn ăn cơm quan.
Nhưng mà cũng có cách khác a! Giống như Thẩm Lệ, hắn không phải đi tham gia khoa khảo, trực tiếp tăng mạnh giá trị vũ lực cùng trí thông minh, ở trong tổ chức ảnh vệ ma luyện 3 năm, trở thành đại quyền thần."
Chu Thanh khiếp sợ nhìn Chu Hoài Sơn, đánh giá toàn thân hắn một lượt hỏi: "Cha? Chẳng lẽ người chuẩn bị đi đề thăng giá trị vũ lực?"
Chu Hoài Sơn đưa tay vỗ đầu Chu Thanh mắng: "Vũ lực cái rắm! Cha của con vác cuốc đi đánh nhau với người ta à?"
Chu Thanh..
"Vậy cha có ý tứ gì?"
"Ý của ta là, muốn thành công không chỉ có duy nhất con đường đọc sách, chúng ta còn có đường tắt khác."
"Đường tắt gì?"
Chu Hoài Sơn giơ tay, làm động tác xoa xoa ngón cái cùng ngón trỏ vào nhau.
"Tiền?" Chu Thanh nhíu mày.
Chu Hoài Sơn cười hì hì gật đầu, đáp: "Tất nhiên ta không chịu nổi áp lực học hành, cũng không thể đề thăng giá trị võ lực, hay là chúng ta dùng bạc xây dựng một cơ nghiệp ở kinh thành a!"
Nói xong, Chu Hoài Sơn đứng thẳng lưng, hai tay chống nạnh.
"Yên tâm, khuê nữ, nhiều nhất là nửa năm, cha sẽ trở thành chỗ dựa tốt nhất của con!"
Chu Thanh..
"Không phải, cha, tiền có thể làm nên chuyện lớn, đạo lý này ta hiểu, nhưng mấu chốt là, là lấy tiền ở đâu ra? Chút lời lãi ta kiếm được, căn bản không đủ để cho người gây dựng cơ nghiệp gì đó đâu."
Chu Hoài Sơn khinh miệt nhìn Chu Thanh, nói: "Sơn nhân tự có diệu kế!"
Nói xong, cất bước nghênh ngang đi về phía trước.
"Cha người đi đâu đấy!"
"Về nhà a! Mua nhà rồi không trở về nhà thì còn đi đâu!"
"Người biết đường sao?"
"Nói nhảm, ta từng sống ở đây há lại không biết đường."
Lời này vừa rơi xuống âm, bóng lưng Chu Hoài Sơn lập tức cứng đờ.
Mà cả người Chu Thanh cũng run lên.
Quả nhiên, kinh thành này, chính là kinh thành mà đời trước Chu Hoài Sơn làm Hầu gia là lượt sao?
Tâm tư lóe lên, Chu Thanh nhìn bóng lưng cứng đờ của Chu Hoài Sơn, lập tức tỏ ra hoàn toàn không nghe hiểu ý tứ trong lời hắn nói, cười hì hì tiến lên, kéo lấy cánh tay Chu Hoài Sơn.
"Cha, nam nhân mấy người, quả nhiên là có cảm giác phương hướng rất mạnh a! Đúng rồi, cha, có một vấn đề ta rất hiếu kì."
Trái tim Chu Hoài Sơn đập bịch bịch, ánh mắt nhìn về phía trước, khẩn trương hỏi: "Cái gì?"
Hắn không sợ nói cho Chu Thanh biết rõ chân tướng.
Nhưng mà lại sợ sau khi Chu Thanh biết rõ mọi chuyện lại hành xử vọng động.
Hắn cũng không sợ Chu Thanh dưới cơn xúc động mà đi gieo họa cho ai, chỉ sợ Chu Thanh làm hại chính mình mà hắn còn không có năng lực cứu nàng.
Hắn đã mất đi quá nhiều.
Nếu còn để mất nốt khuê nữ là nàng, hắn sẽ không thể chịu đựng nổi nữa.
Cả quãng đời còn lại, hắn sẽ không đánh mất đi gì nữa, chỉ đòi lại mà thôi.
Chu Thanh cười hì hì nói: "Cha, người vừa nói, tăng mạnh giá trị vũ lực, cái này, cha nghe được từ đâu?"
Đây cũng không phải là từ ngữ cổ đại.
Nghe thấy Chu Thanh hỏi cái này, nội tâm căng thẳng của Chu Hoài Sơn liền được giải khai, đáp: "Đương nhiên là đọc sách thấy! Người trẻ tuổi, người xấu liền phải đọc nhiều sách, như vậy thì lúc người khác nói con xấu xí, con tốt xấu gì cũng có thể nói là con có nội hàm!"
Chu Thanh..
Phải! Ta không nên có lòng tốt này! Ta nên trơ mắt nhìn cha nơm nớp lo sợ đến cứng cả người a!
Hai người nói chuyện, một đường cười đùa đi thẳng đến nơi ở