Nhìn chằm chằm viên châu oánh nhuận kia, Chu Thanh trợn cả mắt lên.
"Ông trời ơi! Cha, đây là dạ minh châu trong truyền thuyết sao?"
Chu Hoài Sơn kiêu ngạo nói: "Dạ minh châu không đáng tiền bằng nó đâu!"
Chu Thanh..
Còn có thứ đáng tiền hơn cả dạ minh châu ư? Ta đây đúng là hạng cô lậu quả văn a!
Ghé sát vào bên cạnh Chu Hoài Sơn, Chu Thanh đưa tay sờ hạt châu đang tỏa sáng dìu dịu kia.
Bề mặt hạt châu sáng bóng, trơn trượt, lành lạnh, chạm vào giống như đang sờ một khối ngọc thiên lý vào mùa đông vậy.
"Thứ này gọi là Thiên Hàn Châu, toàn bộ thiên hạ, chỉ có năm viên."
Chu Thanh nghẹn họng nhìn trân trối: "Cha, thiên hạ chỉ có năm viên, nhà chúng ta lại có một viên, vị thần tài này là muốn mệnh của chúng ta sao?"
Chu Hoài Sơn trợn mặt trừng khuê nữ của mình một cái, đáp: "Cái gì mà muốn mạng, xúi quẩy, về sau không được nói mấy lời này nữa! Thứ này, bây giờ tất nhiên là không thể mang ra ngoài, đợi đến tương lai, nhất định sẽ có tác dụng lớn."
Nói rồi, Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm viên Thiên Hàn Châu một lát, không thể kìm được tiếng thở dài, đậy nắp hộp lại.
"Được rồi, đi ngủ đi, mai lại là một ngày bận rộn!"
Mắt thấy cha mình không muốn nhiều lời, Chu Thanh cũng không hỏi nhiều, chỉ cười hì hì nói: "Cha, người phải tìm một chỗ k1n đáo giấu kĩ tài bảo của chúng ta đấy!"
"Yên tâm đi, cái đồ hám tiền nhà con!"
Chu Thanh cười nói: "Con có hám tiền thì cũng đều nhờ phúc khí của cha a!"
Hai người nói đùa thêm vài câu, Chu Thanh mới cáo lui rời đi.
Từ chính phòng Chu Hoài Sơn ở đi đến viện tử của Chu Thanh chỉ tốn khoảng thời gian nửa nén hương.
Đợi đến khi nàng trở về, nha hoàn bà tử trong sân đã dọn dẹp viện tử sạch sẽ chỉnh tề.
Sau khi được hạ nhân hầu hạ tắm rửa, Chu Thanh đổi ngủ áo liền nằm lăn lên giường.
Mọi chuyện thật giống nằm mơ giữa ban ngày a.
Vừa xuyên qua, nàng còn phải chịu cảnh phòng đất dột nát, ăn trấu uống tro.
Vậy mà bây giờ..
Vậy mà bây giờ đã trở thành một phú nhị đại! Nhân sinh đúng là kì diệu.
Bọc trong chăn mềm, nệm gấm ấm áp, khóe miệng Chu Thanh không khỏi nở nụ cười, lăn qua lộn lại trên giường.
Trong đầu lại hiện ra bốn chữ thánh chỉ ban hôn mà Thẩm Lệ đã nói kia.
Trong lòng thế mà lại có chút chờ mong.
Đang lật tới lăn đi hưởng thụ nhân sinh, gối đầu khẽ động, chợt từ dưới gối lộ ra một góc phong thư.
Chu Thanh liền sững sờ, ngồi lên kéo bức thư ra.
Xé mở bì thư, liền thấy bút tích của Thẩm Lệ đập vào mắt.
"Lúc đọc được thư này, nàng nhất định là đã chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bệ hạ khâm định thời gian kết hôn của hai ta, ngay tại tháng sau.
Kiều thê xinh đẹp của ta, mơ đẹp nhé."
Hai chữ kiều thê, lập tức khiến Chu Thanh đỏ mặt tới mang tai.
Người này sao lại sến súa như vậy chứ hả? Sao có thể nói ra mấy lời này! Thực sự ngọt chết người! Huynh có bị bệnh không đây!
Ôm lá thư, Chu Thanh đỏ bừng mặt, xoay người một lần nữa nằm xuống.
Gặm ngón tay cái, Chu Thanh lại cầm lá thư đọc thêm một lần.
Lần này lá thư được giơ lên giữa không trung, nàng mới phát hiện phía sau tờ giấy còn có chữ.
Quay lại đọc chính là: Dưới giường của nàng, là 50 vạn lượng bạc Ninh vương bồi thường.
Chu Thanh lập tức giật mình ngồi bật dậy, tiếp đó động tác nhanh nhẹn giống như vận động viên mà nhảy khỏi giường.
Cái gì? Đỉnh đầu treo đầy dấu chấm than, hai mắt nhìn chằm chằm giường mình, trên mặt viết đầy vẻ không thể tưởng tượng.
Dưới giường của ta có 50 vạn lượng bạc? Mẹ nó! Đây là cái tình yêu thần tiên lãng mạn gì vậy! Huynh thế mà lại làm cho ta một cái giường bằng bạc! Mỗi ngày ngủ trên đống bạc, chữa được bách bệnh đúng không!
Nhíu mày nhìn chằm chằm cái giường khoảng chừng thời gian uống hai chén trà, Chu Thanh bắt đầu đi xung quanh giường tìm kiếm cơ quan có thể mở ra.
Thời gian không phụ người có tâm, tốn gần nửa canh giờ giày vò, nàng chung quy cũng phát hiện ra ở góc bên trái giường một cái nút nhỏ.
Ấn nút xuống, giường lập tức di chuyển sang một bên lộ ra những thỏi bạc được xếp chỉnh tề bên trong.
Chu Thanh..
Tất cả cảm xúc khi nhìn thấy những thỏi bạc được xếp chỉnh tề ngay ngắn kia, ngưng kết thành ba chữ ngắn gọn: Con mẹ nó!
Lần nữa nằm xuống giường, phía dưới là 50 vạn lượng bạc trắng, Chu Thanh ngủ quả thực là vô cùng ngon, xoay người hai cái liền ngủ mất.
Chu Thanh đã ngủ thiếp đi, nhưng Chu Hoài Sơn một lần nữa trở lại kinh đô lại rất khó mà chìm vào giấc ngủ.
Chỗ ở của họ, cách