Trầm Minh Châu nhìn cũng không nhìn cái hộp kia, chỉ vào tiểu nhị đứng bên cạnh Chu Thanh nói: "Ta muốn ngươi kết đơn này cho ta."
Dựa theo quy củ, tiểu nhị đứng ở cửa ra vào đón tiếp vị khách nhân nào, thì phải phục vụ khách nhân đó từ đầu đến cuối.
Đây là quy củ của kim lầu, càng là thể diện của khách nhân.
Trầm Minh Châu nói ra lời này, lập tức khiến chúng khách nhân chung quanh nhao nhao ghé mắt nhìn sang.
Tiểu nhị cũng khổ sở nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
Chu Thanh đang muốn mở miệng, Chu Hoài Sơn lôi nàng một cái, tiếp đó một mặt không quan trọng khoát tay nói: "Đi, đi thôi."
Nói rồi kéo Chu Thanh đi xem trang sức được bày trong quầy hàng, thấp giọng nói: "Khuê nữ, không cần thiết, lại nói, đánh rắn đánh bảy tấc, không cần phí nước bọt trong trận khẩu chiến vô nghĩa như vậy."
Chu Thanh ừm một tiếng, không nói gì nữa.
Chu Bình liếc mắt nhìn Trầm Minh Châu một cái rồi cũng quay đi.
Cô gái này dáng dấp khá giống đại tỷ ta, có điều, không dễ nhìn bằng tỷ ấy.
Hừ!
Mắt thấy sự khiêu khích của mình cũng không thu được kết quả gì, Trầm Minh Châu nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Thanh, lại quay sang nói với tiểu nhị: "Trong tiệm này loại người bát nháo gì cũng có, có để cho người ta đi dạo tử tế nữa hay không, đừng có lây dính bệnh gì cho chúng ta!"
Cô nương trong thanh lâu, tự nhiên là có bệnh hoa liễu rồi!
Trong lòng tiểu nhị âm thầm kêu khổ, sao mồm miệng vị Trầm nhị tiểu thư này lại độc như vậy!
Trên mặt lại chỉ có thể khách khí giải thích: "Trầm tiểu thư hiểu lầm rồi, vị này là vị hôn thê của thống lĩnh ảnh vệ Thẩm đại nhân."
Trầm Minh Châu nhíu mày lại, hừ một tiếng: "Ăn mặc như thế này ra ngoài, ta còn tưởng là hoa nương nào trong thanh lâu cơ, không ngờ, lại là vị hôn thê của Thẩm đại nhân, ánh mắt của Thẩm đại nhân thật đúng là đặc biệt!"
Nói rồi, nàng ta đi về phía Chu Thanh, đưa tay kéo ống tay áo của nàng.
"Nghe nói ngươi có dung mạo rất giống với đại tỷ của ta?"
Nàng ta kéo một cái, Chu Thanh cũng thuận thế quay đầu.
Vẻ mặt của Chu Thanh rất giống Trầm Minh Nguyệt, điểm này đã sôi sục lưu truyền khắp kinh thành.
Bây giờ Trầm Minh Châu lại nhắc đến, lập tức hấp dẫn ánh mắt của đám người nhìn về gương mặt của Chu Thanh.
Y phục diễm lệ vốn dễ khiến cho người ta lộ ra vẻ tục tằn, nhưng hết lần này tới lần khác ngũ quan cùng khí chất của Chu Thanh lại vừa hay đè ép được phần diễm lệ này.
Ngược lại, sự diễm lệ đó lại càng tô đậm thêm vẻ đẹp riêng có của nàng.
Khuôn mặt của Chu Thanh, mặc dù tương tự với Trầm Minh Nguyệt, nhưng lại dễ nhìn hơn Trầm Minh Nguyệt nhiều!
Trầm Minh Châu vừa nhìn thấy gương mặt Chu Thanh, cũng không khỏi khẽ giật mình.
Vốn chỉ cho rằng, một nha đầu nhà quê thô bỉ, dù có đeo vàng đeo bạc cũng chỉ là đứa con gái quê mùa, tục tằn khó coi, không ngờ, tướng mạo lại là..
Trong lòng tức giận, Trầm Minh Châu lạnh nhạt nhìn Chu Thanh, nói: "Nơi này không phải là tiệm trang sức của lũ nhà quê!"
Chu Thanh hất tay Trầm Minh Châu ra, sửa sang lại quần áo, cười nói: "Đúng vậy a, cô nương nói rất đúng, nơi này không phải là tiệm trang sức ở chỗ quê mùa, lại càng không phải là chỗ mà chó mèo gì cũng có thể tiến vào.
Làm sao? Cô nương là cảm thấy ta không xứng à? Hôm nay ta cũng cảm thấy cô nương đây cũng không xứng đâu!"
Lời này của Chu Thanh, âm dương quái khí, khiến cho sắc mặt Trầm Minh Châu lập tức phát lạnh hỏi: "Ngươi nói ta không xứng?"
Chu Thanh cười tủm tỉm gật đầu.
"Đúng vậy a, thân! Phàm là người tiến vào tiệm trang sức, bình thường đều là tới mua đồ, cô cái gì cũng không mua, vào cửa liền ồn ào ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của chủ tiệm.
Ta thành tâm cho cô một lời khuyên, lập tức rời đi đi, thân!"
Trầm Minh Châu..
Người này đang nói cái gì vậy!
Ngay khi Trầm Minh Châu đang muốn mở miệng, Chu Thanh đã đi trước một bước nói tiếp: "Cô nương có phải là muốn nói, cô cũng là đến mua đồ không? Thật đúng dịp, ta tới cũng là để mua đồ.
Nếu đều là tới mua đồ, còn phân ra đủ loại khác biệt làm gì! Cũng không phải là, cô nương mua được còn ta thì không a!"
Nói rồi, đôi mắt Chu Thanh đột nhiên trợn to, lui về sau một bước, dò xét trên dưới Trầm Minh Châu một lượt, bộ dáng như vừa phát hiện ra cái gì.
"Chẳng lẽ, vừa rồi biểu hiện của cô nương căm thù như vậy, là cảm thấy ta mua không nổi? Cô nương cũng không khỏi quá coi thường người khác rồi! Hôm nay ta liền tuyên bố một câu, phàm là những món cô nương