Chu Dao ngồi trên giường, ôm chân rơi lệ.
Triệu thị hít thở một cách khó khăn, nhìn Chu Hoài Lâm nói: "Bên cạnh vườn rau nhà chúng ta là ruộng ngô nhà Lão Cao, mà phía sau ruộng ngô đó chính là học đường ở rừng cây nhỏ."
Chu Hoài Lâm không biết Triệu thị muốn nói gì, gấp đến mức đổ mồ hôi.
"Ừ đúng vậy, sao thế?"
"Hôm nay ta và Dao nhi nhìn thấy đại ca cùng Lưu quả phụ ở vườn ngô.."
Câu nói này vừa nói ra, Triệu thị mở to mắt nhìn Chu Hoài Lâm, đáy mắt mờ mịt, hoảng sợ, rối loạn cùng bất an.
Chu Hoài Lâm giống như bị sét đánh, trong lòng như vừa bị quất mạnh một roi, hỏi lại: "Cái, cái gì?"
Triệu thị gật đầu, cắn môi, run rẩy nói: "Dao nhi nhìn thấy trước, đều nhìn thấy cả."
Chu Hoài Lâm quay đầu nhìn về phía Chu Dao, Chu Dao đã khóc đến tê liệt.
Nàng còn chưa cập kê đâu.
Nàng đã chứng kiến toàn bộ quá trình a.
Nàng vẫn còn là con nít mà!
Chu Dao bị dọa không nhẹ.
Chu Hoài Lâm đau lòng sờ sờ đầu Chu Dao.
Chu Bình nháy mắt nghĩ một hồi, an ủi: "Tỷ, đừng khóc, coi như là nhìn cẩu phối thôi, ngươi cũng không phải chưa xem qua."
Chu Dao..
có nên bóp chết tên đệ đệ này không.
Chưa nghĩ xong, đã thấy Chu Hoài Lâm đưa tay tát bốp một cái lên đầu Chu Bình.
Ngay sau đó, Triệu thị cũng bổ cho hắn một phát.
Tên nhóc lông tóc còn chưa mọc hết, thế mà nghe hiểu bọn họ nói chuyện cơ đấy! Lại còn cẩu phối!
Chu Bình..
Ta làm gì sai, trên đầu muốn mọc hai cục u rồi! Ta không phải là con ruột của hai người sao!
Chủ đề vốn ngưng trọng, vì Chu Bình xen vào mà bất ngờ không còn ngưng trọng nữa.
Chu Dao cũng ngừng khóc lóc sợ hãi.
Chu Hoài Lâm sờ sờ đầu Chu Dao, nói với Triệu thị: "Chuyện nhà hắn, để bọn hắn lo lắng a, chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được."
Chu Hoài Lâm luôn biết, Chu Hoài Hải là một một tên tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi ghi thù.
Chuyện của Chu Hoài Hải cùng Lưu quả phụ, hắn chỉ xem như đã biết, cũng không có ý xen vào.
Có thể nói cho ai nghe chứ? Đại tẩu? Cha mẹ? Ai cũng không thể nói.
Nếu như đại ca còn chưa thành gia lập thất, thì hắn có thể nói chuyện này cho cha mẹ biết, nhưng nếu lập gia đình, hắn liền không có cách nào nói ra.
"Vạn nhất ngày nào đó rùm ben lên, chuyện thành thân của Dao nhi cùng Bình Tử sau này.." Triệu thị lo lắng nghĩ.
Chu Hoài Lâm nắm chặt lấy tay nàng, nói: "Ta đã tách ra."
Triệu thị giật mình, vội vã quay đầu nhìn về phía Chu Hoài Lâm, kinh ngạc hỏi lại: "Chàng nói cái gì?"
"Tách ra, ngay mới vừa rồi."
Không đợi Chu Hoài Lâm nói hết lời, Chu Bình liền lốp bốp đem việc trải qua kể lại toàn bộ một lần.
"..
Nói tóm lại một câu, bà nội giả bệnh, bị đại tỷ vạch trần, cho nên nói a, trời làm bậy thì còn sống được, tự gây nghiệt thì không thể sống."
Triệu thị..
Chu Hoài Lâm..
Chu Dao..
Chu Bình thấy mọi người mở to mắt nhìn mình chằm chằm, không khỏi đưa tay che đầu, yên lặng lui lại một chút, hỏi: "Thế nào? Con nói không đúng sao?"
Triệu thị..
Chu Hoài Lâm..
Chu Dao..
Đúng, nhưng câu nói của ngươi quá không phù hợp tuổi với lứa tuổi a.
Chu Hoài Lâm đưa khế đất cùng bạc cho Triệu thị: "Về sau, cuộc sống của tam phòng, chúng ta tự mình tính toán."
Chuyện tách ra ở riêng, lập tức liền giảm bớt nỗi hoảng sợ của Chu Dao cùng Triệu thị khi nhìn thấy cẩu giao phối a.
Dù sao phát triển cuộc sống mới là chuyện vô cùng khẩn cấp.
"Tuy đã phân gia, nhưng mà cha yêu cầu, vẫn ăn ở cùng một chỗ, về sau nấu cơm, tất cả phòng riêng cầm lương thực của mình đến phòng bếp, ba phòng thay phiên nấu cơm, hôm nay đại phòng nấu đầu tiên, lát nữa nàng cầm lương thực đi qua."
Chu Hoài Lâm giải thích xong liền xuống giường.
"Ta đi xem chuyện thuê người làm ruộng, đến mai ta và Thanh nha đầu còn đi bán chữ, không cần chờ ta ăn cơm, lưu một phần là được."
Mặc dù Chu lão gia tử phân cho tam phòng không nhiều bạc, nhưng vẫn đủ cho hắn thuê người làm ruộng đến ngày mùa thu hoạch.
"Cũng tìm người cho nhị ca a, bọn họ chắc chắn cũng cần mướn người." Triệu thị dặn dò.
"Ta đã biết." Chu Hoài Lâm vừa nói vừa đi ra cửa.
Chu Dao, Chu Bình cũng đi xuống, mang giày chạy đến nhị phòng.
Lúc hai đứa đi vào, Chu Hoài Sơn vừa vặn viết xong《 luận ngữ》, đang muốn phàn nàn, mắt thấy hai chị em, đành phải ủy khuất ngậm miệng.
Trong một ngày phải nghênh đón liên tiếp 2 trận bạo kích.
Viết luận ngữ, rồi lại đến chữ Phong Tự.
Chu Hoài Sơn..
Hắn còn có thể đi bắt dế, còn có thể trở về làm Hầu gia không?
* * *
"Nhị ca, có người tìm ngươi."
Vừa mới ra cửa, Chu Hoài Lâm đã vòng trở lại, phía sau hắn có một người trẻ tuổi đi theo.
"Tìm ta?" Chu Hoài Sơn nghi hoặc ngẩng đầu.
Chu Thanh phát hiện người đi theo sau lưng Chu