Một vị đại hòa thượng thật tốt, sao tự nhiên lại đi nhận quà đút lót? Không phải! Nhưng mà thật sự là hai người Chu Hoài Hải ôm hộp đồ cổ vội vàng đi vào mà.
Trong lúc nhất thời, Chu Hoài Sơn tò mò ghê gớm.
Hắn vỗ vỗ cái ót, đi qua đi lại trước mặt tiểu hòa thượng.
"Tiểu sư phụ, kỳ thực ta tới đây, chính là để đề tỉnh phương trượng của các ngươi một câu, đồ mà hai người vừa rồi mang tặng cho phương trượng các ngươi, là hàng giả."
Hai tiểu hòa thượng lập tức khiếp sợ liếc nhìn nhau, một người trong số đó chắp tay nói với Chu Hoài Sơn: "Xin thí chủ ăn nói cẩn thận."
Chu Hoài Sơn giơ tay, đáp: "Nếu ta ăn nói cẩn thận, phương trượng của các ngươi sẽ bị thua thiệt, ngược lại lời nên nói ta cũng đã nói rồi, đến lúc đó, phương trượng thu phải hàng giả thì ta cũng sẽ nói luôn cho ông ấy biết, ta đã nhắc nhở trước mà các ngươi không nghe."
Nói xong, Chu Hoài Sơn khiêu khích nhìn tiểu hòa thượng.
Ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Có đi hồi bẩm hay không tự các ngươi quyết định đi, ta cảnh báo trước rồi đấy!
Tiểu hòa thượng..
Hai tiểu hòa thượng bất thiện trừng Chu Hoài Sơn một cái, rồi thấp giọng bàn bạc với nhau vài câu, một người quay đầu đi vào trong thiền phòng, người còn lại nhìn Chu Hoài Sơn nói: "Thí chủ tạm chờ ở đây một lát."
Chu Hoài Sơn đắc ý đáp: "Được."
Chu Thanh kéo áo Chu Hoài Sơn, hỏi: "Cha, người không phải đã nói là bớt lo chuyện của người khác sao?"
Chu Hoài Sơn khó hiểu nhìn Chu Thanh, hỏi lại: "Ta nói như thế lúc nào? Mặc kệ nhàn sự chẳng lẽ còn có thể làm chính sự sao?"
Chu Thanh..
"Buổi sáng lúc ăn cơm, chẳn lẽ cha đã quên những gì mình nói rồi?"
Chu Hoài Sơn đảo mắt nhìn về phía trước, suy nghĩ trong giây lát, sau đó xua xua tay, nói: "Ai da, ta chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, sao con lại nhớ kĩ thế làm gì, lại nói, chuyện trên đời này, không phải đều có hai mặt sao?"
Nói đến tự tin, khẳng khái!
Chu Thanh lập tức bị hắn chọc cho tức đến bật cười.
Lần đầu tiên nghe thấy có người nói hai lời mà lại nói đến thanh tân thoát tục như thế đấy.
"Cha, chúng ta cũng không chắc chắn là có phải Chu Hoài Hải đến để tặng lễ cho phương trượng hay không, lại càng không chắc bọn hắn tới đây để làm gì, chúng ta tùy tiện đi vào như thế, có thích hợp không?"
Chu Hoài Sơn chẳng thèm để ý.
"Cái này thì có gì không thích hợp, con đừng quên, người con muốn gả là thống lĩnh ảnh vệ, chỉ cần con đừng tùy tiện đi tiểu trong cung, thì chẳng có gì là không thích hợp cả! Lại nói, chúng ta cũng không làm chuyện xấu! Sợ cái gì! Kẻ làm chuyện xấu còn không sợ, con chột dạ gì chứ!"
Chu Thanh..
Phải! Ngài có lý!
Hai người đang nói chuyện, tiểu hòa thượng đi vào truyền lời đã trở ra, kính cần hành một phật lễ với Chu Hoài Sơn.
"Phương trượng mời hai vị thí chủ đi vào."
Chu Hoài Sơn đắc ý liếc nhìn Chu Thanh, nghênh ngang khệnh khạng đi vào thiền phòng.
Chu Thanh đi theo phía sau Chu Hoài Sơn, vừa vào thiền phòng, đã thấy phương trượng chùa Bạch Vân ngồi ở đó.
"Thật đúng là các ngươi! Vừa rồi có người vào hồi bẩm, sau khi nghe hắn miêu tả một phen ta liền đoán có thể là các ngươi, không ngờ lại đúng!" Phương trượng chùa Bạch Vân kinh hỉ nghênh đón Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh.
Chu Thanh và Chu Hoài Sơn cũng đồng thời ngạc nhiên nhìn lại ông ấy.
Đại lễ khai sơn chùa Bạch Vân, nghe nói bởi vì phương trượng không có mặt, lại vì tiệm lẩu Nồi Đồng "đoạt mối làm ăn", chưa khai trương liền đã kết thúc.
Ngài không ở chùa của mình chủ trì đại lễ khai sơn, quản lý sự vụ trong chùa, chạy tới đây làm cái gì? Lúc còn ở huyện Thanh Hà đã nghe nói, lâu lắm rồi ngài chưa trở về đâu đấy.
Trong lúc Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đồng thời co rút khóe mắt nhìn phương trượng chùa Bạch Vân, phương trượng chùa Đại Phật cũng ầm thầm trợn mắt trừng ông bạn già một cái.
Đánh rắm! Ngươi rõ ràng là đi ra ngoài lặng lẽ nhìn người ta một cái, lại mở miệng nói cái gì mà miêu tả một phen! Nói cứ như ngươi là thiên tài ấy.
Trợn trắng mắt một cái, phương trượng chùa Đại Phật quay sang làm một phật lễ với Chu Hoài Sơn hỏi: "Vừa rồi nghe tiểu hòa thượng trong chùa nói, ngài biết đồ vật mà Chu Hoài Hải mang tới là đồ giả, không biết chuyện này có phải là sự thật không?"
Chu Hoài Sơn lập tức đáp: "Cũng không chắc chắn là thật."
Phương trượng chùa Đại Phật..
Phương trượng chùa Bạch Vân..
Chu Thanh lập tức cười ngượng một tiếng, bổ sung: "Ý của cha ta là, có phải đồ giả hay không, ông ấy phải xem mới biết được."
Phương trượng chùa Đại Phật cứng rắn gật đầu một cái, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Chu