Đoan Khang Bá Phủ náo động lên loại chuyện đó, dù cho cuối cùng Thái Hậu nương nương lên tiếng, buộc ảnh vệ thả Đoan Khang Bá thì những người sáng mắt đều biết, đây là Thái Hậu nương nương ban an điển cho Đoan Khang Bá Phủ. Còn những món trân phẩm mà Đoan Khang Bá Phủ lấy ra kia, mọi người vẫn cho rằng, đây đều là lấy trộm được từ Vinh Dương Hầu Phủ. Vậy trộm được thế nào?
Vinh Dương Hầu Phủ đã bị diệt môn từ hai mươi năm trước, những bảo vật quý hiếm kia bỏ không ở nơi tử trạch không phải là quá lãng phí sao! Làm sao lại không thể lấy ra cho người ta hưởng dụng kia chứ! Vinh Dương Hầu Phủ đều chết hết cả rồi! Lại nói, dựa vào cái gì Đoan Khang Bá Phủ liền phải gánh vác tội danh trộm đồ này kia chứ! Dựa vào cái gì phụ thân nàng ta đã bị ảnh vệ đánh đập chỉ còn lại một hơi, bây giờ mạng sống như mành chỉ treo chuông, mà Chu Thanh vẫn còn ở đây tiêu diêu tự tại! Không có đạo lý này!
Vốn dĩ, nàng ta muốn để Tôn thị đến tìm Chu Thanh náo, chính là muốn thay đổi trọng tâm câu chuyện một chút, để cho mọi người nghĩ rằng, đây là ân oán cá nhân giữa Chu Hoài Sơn cùng Chu Hoài Hải. Là Chu Hoài Sơn muốn làm hại Chu Hoài Hải, mới dùng loại thủ đoạn này, cuối cùng liên lụy đến Đoan Khang Bá Phủ. Đoan Khang Bá Phủ mới là người bị hại. Không ngờ, Tôn thị cùng Hồng Liên đều là những kẻ giá áo túi cơm. Chút chuyện như vậy cũng làm không xong.
Một thân y phục diễm lệ, tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ thướt tha đi đến trước mặt Chu Thanh. Hàm dưới khẽ nâng, mang theo vẻ kiệt ngạo, kiêu căng.
"Ngươi chính là Chu Thanh sao? Hôm qua ta không đến dự cung yến, không ngờ hôm nay lại gặp được ngươi ở đây, như thế nào, người của phủ ta đắc tội ngươi sao?"
Chu Thanh quét mắt đánh gia trên dưới nàng ta một lượt.
"Cũng không thể nói là đắc tội, có điều, có một số việc cần quan phủ chủ trì công đạo."
Tam tiểu thư hừ lạnh, đáp: "Hôm nay Kinh Triệu Duẫn không làm việc, Chu cô nương muốn chủ trì công đạo, không ngại nói với ta, ra một cái giá, ngươi muốn bao nhiêu bạc?"
Chu Thanh nhếch miệng nở nụ cười: "Ngươi nhìn ta giống như thiếu bạc sao? Ta chỉ thiếu việc vui thôi, hôm nay không làm việc, vậy thì còn ngày mai a, ta đây không vội."
Tam tiểu thư không khỏi sửng sốt giây lát, ánh mắt thoáng biến đổi, nhìn chằm chằm Chu Thanh gằn giọng: "Thả người của ta ra."
"Người của ngươi chỉ điểm Tôn thị nhục nhã ta."
"Ngươi không có bằng chứng!"
"Ta không có bằng chứng cho nên mới muốn báo quan đấy, quan phủ làm việc gì, không phải chính là điều tra chân tướng sao? Không phải là chủ trì công đạo à? Nếu như ta có bằng chứng, thì còn cần quan phủ làm gì, cần quan sai làm cái gì! Chẳng lẽ nhân chứng vật chứng, còn cần người bị hại tự đi chuẩn bị sao! Nếu không có thì không xứng làm người bị hại à?"
Tam tiểu thư bị nàng nói cho nghẹn họng: "Miệng lưỡi của ngươi đúng là bén nhọn! Được, ngươi muốn báo quan thì ta phụng bồi, nhưng mà, hôm nay Kinh Triệu Duẫn không làm việc, ngươi cũng không thể bắt giữ người của ta không thả."
Chu Thanh nhún vai, đáp: "Đấy là chuyện của ngươi, ta muốn xem, ngươi đường đường là tam tiểu thư phủ Đoan Khang Bá, có năng lực khiến Kinh Triệu Duẫn mở nha hôm nay không."
"Ngươi.." Tam tiểu thư lập tức giơ tay chỉ thẳng mặt Chu Thanh.
Chu Thanh khẽ nhấc mí mắt, đẩy ngón tay Tam tiểu thư ra, cười đến là vô lại.
"Chớ nói tỳ nữ của ngươi, ngay chính Tam tiểu thư mà đi theo ta về nhà, ta có thể nuôi được, như thế nào, đi không?"
Sắc mặt tam tiểu thư lập tức xanh mét, quay sang phân phó tỳ nữ thiếp thân của mình: "Đi Kinh Triệu Duẫn!"
"Nhưng mà tiểu thư, hôm nay.."
"Vậy liền để hắn mở nha môn!"
Tỳ nữ dừng một chút, nhìn sắc mặt Tam tiểu thư, vâng lời quay đầu rời đi. Nàng ta vừa đi, Tam tiểu thư liền quay sang nhìn Tôn thị, dọa cho Tôn thị giật mình, không khỏi nhéo nhéo tay.
Tam tiểu thư thu hồi ánh mắt, nhìn Chu Thanh nói: "Nếu ngươi đã khăng khăng muốn báo quan, Đoan Khang Bá Phủ chúng ta cũng không phải là ác bá ức hiếp dân chúng, ta phụng bồi, nhưng ta cảnh cáo trước, nếu như ngươi hung hăng càn quấy cố tình gây sự, hôm nay phải xin lỗi Đoan Khang Bá Phủ chúng ta cho thỏa đáng."
Chu Thanh gật gật đầu, nói: "Đi, hôm nay Kinh Triệu Duẫn có thể mở nha không?"
Tam tiểu thư không để ý tới nàng, quay đầu đi về phía xe ngựa của mình.
Gã sai vặt đứng cạnh thấp giọng nói với Chu Thanh vài câu, Chu Thanh cười nói: "Không sao."
Nói