Chu Hoài Sơn cúi đầu, hít sâu một hơi, yếu ớt nói: "Khuê nữ, nếu không thì ngươi cũng đánh ta mấy gậy cho bớt giận?"
Chu Thanh tức giận trợn trắng mắt.
Đánh cha trước mặt mọi người sao?
Một đám phụ huynh sau khi đánh con cháu mình tơi bời xong, trong tiếng khóc kể thảm thiết của bọn trẻ liền hiểu được chân tướng câu chuyện.
Con cháu nhà mình là bị Chu Hoài Sơn cùng Chu Bình hấp dẫn tới.
Cho nên, con cháu nhà mình không phải đứa trẻ xấu không biết nghe lời.
Đám người tức giận nhìn về phía Chu Bình.
Chu Bình mới chịu một trận đòn nát cả đít, bây giờ lại hứng nhiều ánh mắt phẫn nộ như vậy, bắp chân liền run lên, không khỏi co rụt về phía sau, ấp ứng hỏi: "Đều nhìn ta làm gì?"
Tộc trưởng mặt lạnh nhìn Chu Bình, quát: "Trong thôn đã dặn qua bao nhiêu lần, không cho phép đến phía sau núi chơi, tại sao ngươi lại tới? Nếu không phải là ngươi và nhị bá ngươi tới đây, bọn chúng có thể theo tới sao? Có biết nguy hiểm cỡ nào không!"
Chu Bình..
Hắn là thời khắc ghi nhớ, không thể đến phía sau núi chơi.
Nhưng từ nhà đi ra, nhị bá một đường đều lải nhải cái này cái kia ăn ngon, lại thêm mùi thơm của gà quay cùng giò trong gùi không ngừng bay thẳng vào mũi thằng nhóc.
Mùi thơm kia không chỉ chui vào mũi, đoán chừng đã sớm tiến đầu óc, khiến cho nó làm gì còn có sức chú ý tới việc mình đi đến đâu.
Hơn nữa..
Các ngươi không trách người lớn đi cùng, vì sao lại trách một đứa bé như ta chứ hả! Ta còn là một đứa trẻ con đấy!
Chu Hoài Lâm nhấc chân đạp một phát vào mông Chu Bình quát: "Về sau không cho phép đến phía sau núi nữa, nghe chưa?"
Chu Bình ủy khuất gật đầu, nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn..
"Cái kia, Lâm, ngươi đừng đánh nó, cũng là ta, là ta muốn tới nơi này."
Gương mặt trung thực của Chu Hoài Sơn, phối hợp với ngữ khí chân thành, ai nghe thấy cũng sẽ tin mấy lời này của hắn a! Rõ ràng là đang giúp Chu Bình giải vây.
"Nhị ca, ngươi đừng che chở hắn, sau núi này nguy hiểm, nếu không dạy dỗ giáo huấn cho hắn biết lợi hại, về sau bị sói tha đi thì sẽ trễ."
Chu Hoài Lâm lại giơ tay vỗ một phát vào sau gáy Chu Bình.
Chu Hoài Sơn nheo mắt, vội vàng kéo Chu Hoài Lâm, nói: "Thật sự là tại ta, ta ở nhà đè nén quá, mới bảo Bình Tử dẫn ta đi loanh quanh, ngươi đừng đánh trẻ con."
Dám làm dám chịu, ăn chơi là lượt cũng rất có nghĩa khí đấy.
Chỉ là lời nói từ trong miệng một người thành thật Chu Hoài Sơn phát ra, ánh mắt mọi người nhìn hắn, lại càng có vẻ đồng tình.
Chu Hoài Sơn nói mấy lời kia thật sự nhiều ẩn tình nha, tại sao ở nhà mình lại đè nén nhỉ.
Nhất định là bị Vương Thị cùng Tôn thị khi dễ rồi.
Gùi thức ăn kia chính là chứng cứ.
Cho nên, nguyên nhân bọn nhỏ đến phía sau núi chơi, căn bản chính là do Tôn Thị cùng Vương thị.
Một đám người, trùng trùng điệp điệp trở về thôn, đi thẳng đến cổng Chu Gia.
Chu Gia.
Sau khi Thẩm Lệ đem xe chạy về, nhớ lời Chu Thanh, vừa ngừng xe liền chạy ra.
Chu Dao ôm giấy đỏ Chu Thanh mua xuống xe, đang đi về phía nhị phòng, liền bị Tôn thị từ đằng sau giơ chân ra ngáng một cái, lập tức lảo đảo mấy bước, ngã nhào trên đất.
Đầu gối bị rách da, Chu Dao đau đến chảy cả nước mắt, có điều, dù là như thế, nàng vẫn gắt gao ôm chặt lấy cuốn giấy đỏ trong lòng.
"Bà nội, bà làm gì thế?" Chu Dao một tay ôm giấy một tay chống đất đứng lên.
Tôn thị hướng quát nàng: "Con trứng thối không có lương tâm, ăn một mình không thèm hiếu thuận trưởng bối, đưa đồ đang ôm trong lòng cho ta."
Buổi sáng hôm nay không được ăn mỳ thịt, chính là cái gai đâm vào trong lòng bà ta.
Không đánh được Chu Thanh, vậy thì đánh Chu Dao cũng có thể xả cơn giận này một chút.
Trong lúc Tôn thị nói, Vương thị đã bê cái giỏ lớn trên xe la xuống.
"Nương, trong này là bột mỳ cùng thịt."
Giỏ lớn rơi xuống đất, Vương thị lập tức kéo cái giỏ về phía chính phòng.
Nhiều thịt như vậy, chờ Viễn ca nhi trở về, có thể bồi bổ thật tốt cho thằng bé a.
Chu Dao vội vàng ngăn cản nàng ta.
"Đại bá nương, đây là đồ của đại tỷ, chúng ta đã tách ra, ngài đang làm cái gì vậy!"
Chu Dao đưa tay kéo cái giỏ, sau lưng đã bị Tôn thị dùng tay túm tóc nàng kéo giật về: "Ta là bà của ngươi, đại tỷ ngươi thì thế nào, còn chưa lấy chồng, nó chính là người Chu Gia!"
Chu Dao bị đau, cuống quít bảo vệ tóc của mình, cuộn giấy đỏ ôm trong ngực liền rơi xuống đất.
Tôn thị nhấc chân đá cuộn giấy bay ra ngoài.
Nhìn cuộn giấy đỏ bị đá rơi tung trên đất, nhuốm bẩn