Vương Cường lau nước mưa trên mặt, đi vào miếu hoang.
"Cường ca, mưa này cũng quá lớn, hôm nay ta sợ là không trở về được."
Theo sau lưng Vương Cường còn có hai tên tiểu hỏa tử, cùng tiến vào miếu hoang, ánh mắt đều đồng loạt liếc qua liếc lại trên người Chu Thanh.
Vương Cường cười gằn một tiếng, nói: "Không về được cũng tốt a!"
Nói rồi, xoa xoa tay đi về phía Chu Thanh, trong mắt hiện ra vẻ dâm tà.
Lần trước Vương thị về nhà truyền lời, nói hắn đi bái Chu Hoài Sơn làm vi sư, tìm cơ hội thân cận với Chu Thanh một chút.
Chỉ cần gạo nấu thành cơm, thì cô ta có chạy đằng trời.
Thế nhưng Vương thị cùng Tôn thị náo ra loại chuyện đó, đã triệt để trở mặt với nhị phòng, tam phòng Chu gia, hắn nào có cơ hội bái sư a.
Mượn danh nghĩa ngày mùa đi hỗ trợ thu hoạch, Vương Cường quyết định đi qua Chu Gia, xem có thể gặp được Chu Thanh hay không, biết đâu lại có cơ hội ra tay.
Càng không chiếm được, trong lòng Vương Cường lại càng cồn cào nghĩ đến Chu Thanh.
Mấy ngày nay Chu Thanh đi bán chữ, hắn liền không gần không xa đi theo, chờ cơ hội ra tay.
Không ngờ, ông trời thương xót hắn, thật sự đã để cho hắn chờ được cơ hội tốt a.
Mắt thấy Vương Cường chân thấp chân cao đi về phía Chu Thanh, Chu Hoài Lâm lập tức đứng ra túm lấy cổ áo Vương Cường, trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, quát: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Vương Cường cũng không giãy dụa, tùy ý để Chu Hoài Lâm nắm lấy, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: "Tam thúc, ông nói xem ta muốn làm cái gì, ta đây nằm mộng cũng muốn động phòng với Chu Thanh a."
Hai tên bất lương đi sau Vương Cường nghe đến đây lập tức bật cười khả ố.
Bàn tay Chu Hoài Lâm nắm lấy cổ áo Vương càng thêm dùng sức, nói: "Tến khốn nạn, cút xa một chút!"
Nói rồi, hắn đẩy Vương Cường ra.
Vương Cường đi đứng không lưu loát, bị Chu Hoài Lâm đẩy một cái suýt nữa liền ngã xuống, hai tên đồng bọn đi sau thấy vậy liền bổ nhào về phía Chu Hoài Lâm.
"Thúc, Thanh nha đầu đẹp mắt như vậy, ngươi sẽ không nhớ thương chứ?"
"Đừng giả bộ nghiêm chỉnh, trong lòng ngươi đã sớm thèm muốn chứ gì, hôm nay cho ngươi một cơ hội, chờ chúng ta xong việc, để cho ngươi nếm thử."
Hai tên khốn nạn mồm nói ra mấy lời không sạch sẽ, người đã bổ về phía Chu Hoài Lâm.
Dù khí lực của Chu Hoài Lâm có lớn hơn nữa, cũng đánh không lại hai thanh niên trẻ tuổi lực lưỡng cùng ra tay.
"Tiểu vương bát đản, lão tử liều mạng với các ngươi!" Chu Hoài Lâm đỏ mắt, quơ lấy cái giỏ bên cạnh, ném mạnh về phía hai tên khốn kia.
"Thanh nha đầu, chạy mau!" Chu Hoài Lâm gân giọng rống, cái giỏ đang vung lên cũng bị một tên chặn lại.
"Thúc, tuổi đã cao, ngươi cần gì phải thế chứ! Cứ muốn chúng ta phải động quyền cước a."
Tiểu tử kia dùng sức kéo cái giỏ trong tay Chu Hoài Lâm, một tên khác thừa cơ liền ôm lấy hông Chu Hoài Lâm.
Chu Hoài Lâm bị kiềm chế, tiểu tử kia tranh thủ giật cái giỏ khỏi tay Chu Hoài Lâm, vung quyền đánh lên người hắn.
Cùng lúc đó, Vương Cường cũng bổ nhào về phía Chu Thanh.
Chu Thanh nhấc chân muốn chạy ra khỏi miếu.
Nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị Vương Cường tiến lên, túm lấy tóc nàng, chửi: "Tiểu tiện nhân, ngươi chạy đi, chạy đi!"
Tóc bị kéo chặt, Chu Thanh bị đau, quay người đá về phía Vương Cường, muốn giãy thoát khỏi tay hắn.
Vương Cường gắt gao nắm lấy tóc Chu Thanh, lúc nàng nhấc chân đá tới, lập tức bắt lấy bả vai Chu Thanh, thuận thế ôm nàng vào trong ngực.
"Tiểu tiện nhân, lần trước ở huyện thành ngươi đánh ta như thế nào, hôm nay ca ca ta hoàn trả cho ngươi gấp bội, không xử lý ngươi, tên của ca ca ta sẽ viết ngược lại!"
"Súc sinh, ngươi buông nàng ra, thả ra!" Chu Hoài Lâm bị hai tên thanh niên kiềm chế lại, không thể động đậy, trơ mắt nhìn Chu Thanh bị Vương Cường bắt lấy, tức giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói.
Chu Thanh giãy dụa, Chu Hoài Lâm gầm thét, càng ngày càng kích phát thú tính của Vương Cường.
Một tay hắn gắt gao nắm chặt tóc Chu Thanh, một tay túm lấy cằm nàng, bức bách nàng ngẩng đầu lên, Vương Cường áp miệng tới, nói: "Tới, để ca ca hôn một cái, a~~~"
Không đợi cái miệng hôi thối của Vương Cường tới gần, Chu Thanh đã lập tức giơ con dao găm giấu trong tay áo lên, đâm thẳng vào hõm vai Vương Cường.
Một đao đâm vào da thịt, Vương Cường đau đến phải hét thảm một tiếng.
Giết gà vô số, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đâm người a.
Cho dù kẻ bị đâm là một người xấu, nhưng Chu Thanh vẫn không thể khống chế được cánh tay đang phát run.
Mà kết quả của việc run tay đó chính là, rút dao găm ra, lại bồi thêm một