"Bà nội, sáng sớm đã được ăn gà người kích động như vậy sao! Mọi người ăn đi nhé, ta đã đã ăn xong rồi, ta đi ra ngoài trước."
Phần của cha nàng, nàng cũng sớm đưa cho hắn rồi.
Nói xong, không đợi Tôn thị phản ứng, Chu Thanh đã cười hì hì trơn tru rút lui.
Hôm qua đã nói rõ thái độ, nếu như không cần thiết, nàng cũng không muốn cãi nhau với người nhà họ Chu.
Dù sao sinh khí sẽ khiến người ta mau già, nghèo khó sẽ khiến người không cách nào bảo dưỡng.
"Ngươi lại chạy đi đâu, không cho phép đi ra ngoài, lát nữa cùng chú ba của ngươi xuống ruộng làm đi!"
Tôn thị tức giận giậm chân rống to, mắt thấy Chu Thanh đã chạy ra đến cổng, bà ta cũng không để ý tới việc mắng Chu Thanh giết gà nữa.
Đứng ở cổng, Chu Thanh cười nói: "Ta đi huyện thành mua bút, mực, giấy, nghiên cho cha ta! Ba yên tâm đi, sáng sớm ta đã mượn tiền của Thành Vũ rồi!"
Nói xong, Chu Thanh quay đầu chạy.
Tôn thị..
Sáng sớm đã nghênh đón ba lần bạo kích a!
"Tiểu vương bát đản này là cố tình không muốn để cho ta sống a!" Vỗ đùi, Tôn thị gào khóc mắng to lên.
"Chu gia ta là tạo nghiệt gì, để cho ta gặp phải loại trắc trở này a, con cháu bất hiếu, con cháu bất hiếu a!"
Chu lão gia tử đi nhà xí trở về liền thấy một màn này, đen mặt quát: "Sáng sớm đã gào rống cái gì?"
Tôn thị khóc lóc kể lể lại cho ông nghe việc của Chu Thanh: "Nó giết gà làm cái gì, còn không bằng giết ta, ta cũng không muốn sống nữa!"
Chu lão gia tử nghe xong, mặt đen thành than.
Nhưng mà người gây ra họa đã chạy mất rồi.
Ván đã đóng thuyền, gà đã nấu lên thành món ngon.
Một lúc lâu sau..
Bút, mực, giấy, nghiên cũng cần mua đã trở về!
Chu lão gia tử đen mặt quay đầu đi về phía phòng của Chu Hoài Sơn.
Tôn thị vội vàng đuổi theo, Vương thị cũng muốn đi theo, vừa đi vừa kéo Chu Hoài Hải.
Triệu thị nhìn về phía Chu Hoài Lâm hỏi: "Chúng ta có đi không?"
Chu Hoài Lâm lắc đầu: "Bằng vào giọng của nương, không đi cũng có thể nghe được."
Nói xong, Chu Hoài Lâm mò mấy khối thịt trong chậu cho Chu Bình, nói: "Ngươi ăn đi."
Chu Bình muốn nói cảm ơn cha, nhưng vừa há miệng, nước bọt đã trào ra trước.
* * *
Chu Hoài Sơn nằm trên giường, nghe bên ngoài có tiếng bước chân đang tới gần, thở sâu.
Thời gian khảo nghiệm bản lĩnh của bản Hầu đã đến rồi!
Chu lão gia tử vừa vào cửa, liền thấy Chu Hoài Sơn mở to mắt, nhìn chằm chằm xà nhà trên đỉnh đầu.
"Tỉnh rồi?" Chu lão gia tử vẫn đen mặt ngồi trên kháng.
Chu Hoài Sơn không nói chuyện, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm xà nhà như cũ, gương mặt chất phác đàng hoàng, tràn ngập một loại tuyệt vọng muốn chết.
Trước đó lúc hắn đấu dế thua, thường xuyên dùng biểu tình này, nắm rất chuẩn.
Thấy Chu Hoài Hải không lên tiếng, Tôn thị vỗ đầu hắn một cái, quát: "Cha mày đang nói với mày đấy, nha đầu chết tiệt kia bất hiếu, ngươi cũng bất hiếu luôn rồi sao?"
Vừa nghĩ tới chậu thịt gà, lại nghĩ đến việc Chu Thanh nói đã mượn Thành Vũ tiền đi mua bút mực giấy nghiên, quả tim Tôn thị liền đau đến khó chịu.
Một cái tát rơi vào đầu Chu Hoài Sơn, đau đến mức hắn suýt chút nữa đã phải nhảy dựng lên.
Tự nhủ thiết lập nhân vật, thiết lập nhân vật, thiết lập nhân vật.
Chuyện quan trọng mặc niệm ba lần.
Chu Hoài Sơn vẫn một mặt tro tàn nhìn chằm chằm xà nhà, một bộ mặc cho bên ngoài bão tố, ta đây đã chết tâm rồi.
"Hoài Sơn, ngươi đến cùng là muốn thế nào, cha và nương đều tới thăm ngươi, ngươi nói gì đi chứ."
Chu Hoài Hải một bộ hận rèn sắt không thành thép, thở dài một hơi: "Ngươi để mặc cho Thanh nha đầu náo loạn như thế, đối với danh tiếng của nó cũng không tốt a."
Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm xà nhà, thần sắc bất động, nhưng mà khóe mắt đã bắt đầu rơi lệ, nước mắt ào ào đổ xuống.
Bộ dạng như vậy, cho dù là ai nhìn cũng cảm thấy hắn đang phải chịu đựng ủy khuất rất lớn.
Trong lòng Chu lão gia tử run lên một cái.
Rốt cuộc vẫn là cha con a.
"Ngươi oán cha?"
Chu Hoài Sơn không nói lời nào, càng khóc dữ dội hơn.
Tôn thị tức giận nhức đầu: "Ngươi khóc cái rắm gì, sáng sớm khuê nữ của ngươi đã giết gà trong nhà, bây giờ còn mượn tiền Thành Vũ đi mua bút mực giấy nghiên, ta còn chưa bị tức chết đâu, ngươi khóc cái gì!"
Tôn thị vừa nói xong, Chu Hoài Sơn đã gào khóc thành tiếng, vừa khóc vừa hít không khí, nước mũi thỉnh thoảng lại thổi ra một quả bong bóng to.
Tôn Thị cùng Chu lão gia tử trực tiếp phát ngốc.
Lão nhị từ lúc 3 tuổi biết chuyện đến bây giờ, chưa từng khóc qua.
Cái này..
Vương thị vốn muốn nói vài lời, mắt thấy nhị thúc khóc thành dạng này, trong lúc nhất thời cũng không tiện xen vào, chỉ túm lấy Chu Hoài Hải.
Chu